Tư Đồ Trường Thắng tức giận trừng liếc hắn một cái, ánh mắt uy nghiêm nhìn Già Lam, đáy mắt lẫm liệt, đánh giá Già Lam từ trên xuống dưới một lần, ánh mắt kia rõ ràng là ánh mắt xem xét con dâu, chứ đâu phải ánh mắt một viện trường nhìn học trò của mình.
Già Lam bình tĩnh nhìn ông ấy, dáng vẻ bình tĩnh thản nhiên, lấy được vài phần ấn tượng tốt của Tư Đồ Trường Thắng.
Người bình thường bị ông nhìn chằm chằm như vậy, không toát mồ hôi cũng run lẩy bẩy, nhưng nàng lại cư xử thản nhiên, hơn nữa còn có thể bình tỉnh, có thể thấy được sự gan dạ sáng suốt của nàng.
“Ai có thể nói cho ta biết, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?”
Ngụy trưởng lão lo lắng người khác nói lung tung gây bất lợi cho Già Lam, vì vậy lão giành trước một bước, nói: “Viện trưởng là như vầy…” Lão đem mọi chuyện kể lại một lần, dựa trên tình hình thực tế, không hề thêm mắm dặm muối, cũng không có giải vây cho Già Lam, trong lúc nói còn cố ý nhấn mạnh thiên phú về cổ thuật của Tống Thiến Nhi và thiên phú chiến kĩ thiên tiên thủy linh thuật, để viện trưởng có thể xem xét cẩn thận, tự cấp thời gian trừng phạt Già Lam, lo lắng nhiều nhân tố.
Già Lam sâu sắc liếc nhìn Ngụy trưởng lão, sóng mắt khẽ lưu chuyển.
Phượng Thiên Sách dựa sát vào tai nàng, dùng âm thanh cực thấp nói: “Tiểu Lam Lam, nàng yên tâm, có cha nuôi ở đây, mọi chuyện đều được giải quyết thôi. Còn nhớ, năm ngoái ta mắc chứng mộng du, không ngờ mộng du vào hoàng cung, trốn trong bảo thất của hoàng cung một đêm. Kết quả bị người ta phát hiện, hoàng đế nổi giận, nói muốn xử ta theo pháp luật, kết quả cha nuôi vừa ra tay… Chuyện có thành không, ta êm đẹp trở về nhà, đem bệnh mộng du của ta chữa lành. Nàng nói xem, có phải cha nuôi rất lợi hại không?”
Hắn nói xong, mặt mày hớn ha hớn hở, Già Lam có thể tưởng tượng ra hình ảnh sinh động đó. Cái gì mà mắc bệnh mộng du, không ngờ rằng mộng du vào hoàng cung, núp trong bảo thất hoàng cung một đêm. Nàng đoán hơn phân nửa là hắn lẻn vào bảo thất của hoàng cung ăn trộm, kết quả bị người ta bắt được. Mệt hắn còn nói được, mộng du á, không đem lão hoàng đế chọc tức chết, nàng thật bội phục lòng dạ rộng rãi của lão hoàng đế.
Hắn tự cho rằng âm thanh của mình rất thấp, nhưng đám học sinh đứng gần đó đều nghe rất rõ ràng. Trong lòng đám người này cười nhạo, kẻ ngu đúng là kẻ ngu, gây ra chuyện như vậy còn không biết hối lỗi, khổ thân viện trưởng, nhận một đứa con nuôi như hắn đúng là đau đầu, còn phải thường theo sau mông chùi đít (*)cho hắn, đây là tạo cái nghiệt gì vậy?
(*) Giải quyết hậu quả.
Bọn họ nói ra tiếng lòng của Tư Đồ Trường Thắng (*), nhưng cũng là do ông cam tâm tình nguyện. Nghe Phượng Thiên Sách nói, Tư Đồ Trường Thắng bất đắc dĩ lườm hắn, trong mắt tuy có bất đắc dĩ, nhưng ánh sáng khác thường càng nhiều hơn.
(*) Tự nhiên khúc này đổi họ của viện trưởng đại nhân @[email protected] tác giả đổi nha, Ngữ vẫn edit theo họ Tư Đồ như cũ hén!!
Thằng nhóc thối! Đầu óc thật không bình thường hơn!
Vì nàng dâu nhỏ của mình, gắng sức đem cha nuôi của mình bán ra ngoài. Chỉ sợ ông không giúp hắn che chở nàng dâu nhỏ, ở chỗ này ra sức tang bốc ông, thằng quỷ này…
Tư Đồ Trường Thắng lại bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, nhất định kiếp trước ông thiếu nợ hắn!
Phản ứng của viện trưởng khiến Già Lam kinh ngạc, rốt cuộc tình cảm viện trường dành cho Phượng Thiên Sách là tình cảm gì?
Viện trưởng là cha nuôi của Phượng Thiên Sách, chắc hẳn ông ấy cũng biết hắn giả bộ chứ?
“Ta đã hiểu sơ sơ chuyện này, biết phải làm gì rồi. Hiện tại, ta cho ngươi một cơ hội để tự mình biện bạch, chỉ cần ngươi có thể tự mình chứng minh bản thân trong sạch, ta liền xá tội cho ngươi, nhưng nếu…. Ngươi không tìm được nguyên cớ, như vậy…” Ông làm lơ ‘mị nhãn’ mà Phượng Thiên Sách phóng tới, Tư Đồ Trường Thắng lạnh mặt nói: “Quy củ chính là quy cũ, không có quy củ; sao thành được vuông tròn, ta phải làm gương cho học viện, hi vọng ngươi có thể hiểu.”
Ánh mắt Tư Đồ Trường Thắng sáng quắc nhìn Già Lam, không biết là cố tình khảo nghiệm nàng, hay là gửi gắm tín nhiệm và hi vọng, ông bày ra dáng vẻ người ngoài cuộc đang giải quyết việc chung, công chính liêm minh!!!
Phượng Thiên Sách không nói gì, dùng ánh mắt sáng ngời nhìn nàng, vô hình trung cỗ vũ cho nàng. Có một số việc hắn có thể làm càn, có thể nói chêm chọc cười, nhưng có một số việc hắn phải cư xử nghiêm túc.
Già Lam không có thất vọng, trái lại nàng còn thưởng thức và kính phục đối với ngài viện trưởng này. Thân là viện trưởng, đương nhiên không thể coi thường quy củ của học viện, muốn học gì thì làm, ông ấy cho nàng cơ hội biện giải đã là nhân nhượng lớn nhất rồi. Có thể chứng minh sự trong sạch của mình hay không, đồng thời quyết định nàng có giá trị để ở lại học viện này hay không.
Nghĩ thong suốt, Già Lam mừng rỡ, bước lên phía trước nói: “Ta rất biết ơn viện trưởng đã cho ta cơ hội này. Thế nhưng, trước khi ta chứng minh bản thân mình trong sạch, có thể mời viện trưởng cứu bạn của ta hay không? Nàng ấy vì bảo vệ ta, nên bị cổ trùng phản phệ, mặc kệ ta có chứng minh được bản thân trong sạch hay không, ta đều hi vọng viện trưởng ngài giúp đỡ cứu nàng ấy.”
Tư Đồ Trường Thắng đi về phía tượng băng, đột nhiên ông giơ tay lên, lòng bàn tay nhẹ nhàng dán lên mặt băng, linh khí dồi dào trút xuống trong nháy mắt. không bao lâu, cả tòa tượng băng hình người liền hòa tan, chỉ còn cổ trùng như bị kinh sợ, tản đi khắp nơi, hoặc là bay về phía chân trời, hoặc là chui vào lòng đất, rất nhanh liền biến mất không thấy tăm hơi.
Sức mạnh thần kì!
Già Lam nhìn thấy, lại ném cho Tư Đồ Trường Thắng ánh mắt tán thưởng. Nếu phán đoán của nàng không sai, thứ ông ấy vừa thi triển không thuộc về bất kì loại chiến kĩ nào hết, mà đơn thuần dùng linh khí hòa tan khối băng, đồng thời dọa cổ trùng lui ra.
Nếu ông ấy sử dụng bất kì loại chiến kĩ nào, đều sẽ khiến Tống Thiến Nhi bị thương, không thể tránh khỏi. Hiện tại, ông ấy không dùng loại chiến kĩ nào hết, chỉ đơn thuần dùng linh khí ép băng mỏng hòa tan, lại uy hiếp được cổ trùng, làm chúng rút lui trước. Tránh để Tống Thiên Nhi bị cổ trùng cắn bị thương.
Miếng băng mỏng hòa tan, Tống Thiến Nhi liền mềm oặt xuống, Tư Đồ Trường Thắng bước lên đón lấy nàng ấy, đem nàng ấy giao cho một trưởng lão ở phía sau: “Đem nàng ấy đưa đi, trị liệu cho tốt.”
Già Lam lo lắng nhìn Tống Thiến Nhi, nhưng không ngăn cản, nàng biết, giờ phút này, có lẽ cách này là cách xử lí tốt nhất với Thiến Nhi.
“Ta đi xem nàng ấy.” Mục Tư Viễn từ trong đám đông bước ra, nhanh chóng đuổi theo.
Sở Viêm Chiêu không có ngăn cản hắn, cũng không có đuổi theo hắn. Hắn muốn ở đây chờ đợi hơn. Rốt cuộc Già Lam tự rửa sạch tội danh như thế nào.
“Bây giờ, ngươi có thể bắt đầu rồi.” Tư Đồ Trường Thắng nhìn nàng nói.
Già Lam hít sâu một hơi, bắt đầu rủ rỉ nói: “Vừa rồi, mọi người đều nhìn thấy băng mâu trong tay ta đâm xuyên tim của gã…. Không sai, tat u luyện linh thuật thủy, băng mâu lại là chiến kĩ cơ bản nhất của chiến kĩ linh thuật thủy, phàm là người tu luyện linh thuật thủy đều có thể thi triển chiêu này.”
Đột nhiên, nàng quay đầu nhìn về phía đám người Lâm sư tỷ: “Lúc trước, gã dùng linh thuật hỏa công kích ta. Ta dùng băng mâu chống lại, nhắm ngay cổ họng gã. Gã mới chịu dừng tay, các ngươi cũng nhìn thấy, phải không?”
Đám người Lâm sư tỷ sửng sốt, không ngờ Già Lam hỏi tới bọn họ, Lâm sư tỷ gật đầu: “Đúng, bọn ta đều thấy được! Gã cười nhạo Phượng Thiếu, ngươi không ưa gã nói xấu Phượng Thiếu liền nói lời mỉa mai gã. Đem xuất thân của gã ra để châm chọc, khiến gã tức giận. Vì vậy mà các ngươi kết thù.”
Lâm sư tỷ cố tình chỉ ra quá trình kết thù oán của Già Lam cùng nạn nhân, Già Lam giết đối phương là có động cơ.
“Tiểu Lam Lam, không ngờ nàng lại bảo vệ cho ta như vậy, ta thực cảm động.” Đột nhiên Phượng Thiên Sách sáp lại, Già Lam giơ tay lên, năm ngón tay chống đỡ gò má hắn, đem gò má hắn đẩy sang một bên.
Bây giờ đang nói chuyện chính sự, hắn không thể nghiêm túc một chút à?
Già Lam không nhìn hắn, tiếp tục nói: “Như vậy các ngươi đều nhìn thấy được băng mâu ngưng tụ trong tay ta?”
“Đúng vậy! Thấy được. Giống hệt cái ngươi giết Hàn sư đệ.” Lâm sư tỷ cười lạnh, tựa như một khắc sau sẽ đẩy Già Lam xuống địa ngục.
Già Lam nhếch môi, hai tay chậm rãi vươn lên, linh khí chuyển động thành vòng xoáy trong lòng bàn tay, kèm theo ánh sáng u lam nhàn nhạt, một thanh bạch băng mâu trong suốt, bong loáng xuất hiện trong tay nàng.
Ánh mắt Tư Đồ Trường Thắng hơi thay đổi, rất nhanh liền bình phục lại.
Già Lam cầm băng mâu trong tay, đưa về phía bọn người Lâm sư tỷ: “Đây là băng mâu ta vừa dùng linh thuật thủy tạo thành, mời ba vị dùng hai tay cầm băng mâu, tạm thời thay ta bảo quản đi.”
Mọi người kinh ngạc, không biết nàng đang muốn làm cái gì, đám người Lâm sư tỷ cũng kinh ngạc.
“Dựa vào cái gì?” Lời vừa nói ra, ba người bọn họ đều bị ánh mắt của viện trưởng chiếu tướng. Lời nói muốn từ chối bị nghẹn trong cổ. ba người bất đắc dĩ nhận lấy băng mâu. Đều dùng hai tay cầm băng mâu, bên trái, ở giữa, bên phải ba người ba vị trí, lòng bàn tay truyền tới cảm giác lạnh lẽo, lạnh thấu tim. Có viện trưởng ở đây, các ả không dám không nghe theo, đành phải ngấm ngầm chịu đựng.
Phượng Thiên Sách cười nhìn Già Lam, hắn đang chờ mong nàng mang đến kinh hỉ mới, mặc kệ nàng làm cái gì, hắn đều ủng hộ nàng vô điều kiện.
Nạp Lan Tiêu Bạch cô đơn đứng tại chỗ, hắn rõ ràng đang đứng gữa đám đông, lại khiến người ta không cảm nhận ra hơi thở của hắn.
Sở Viêm Chiêu khẽ híp mắt, con ngươi sâu sắc thêm một tầng.
Triệu Nhã Nhi nhíu chặt mày, cũng không đoán ra được dụng ý của Già Lam, nhưng Già Lam giết người trước mắt mọi người, nàng ta muốn chống chế là chuyện không thể nào.
Ả cười lạnh ở trong lòng, để nhìn xem Già Lam còn có thể làm nên chuyện gì.
“Được rồi, kế tiếp, chúng ta liền xem chủy thủ trong tay bạn học Hàn nhé…” Lực chú ý của Già Lam liền chuyển, đồn thời cũng chuyển lực chú ý của mọi người sang hướng khác.
Được Già Lam gợi nhắc, mọi người đều thấy rõ ràng, trong ta người chết đang cầm một thanh chủy thủ. Lúc trước rất rối loạn, không phải ai cũng nhìn thấy thanh chủy thủ trong tay người chết, cho nên tất cả đều nhận định Già Lam giết người vì ân oán cá nhân. Bây giờ thấy chủy thủ trong tay người chết, mọi người không nhịn được nghĩ đến, có lẽ đối phương muốn giết Già Lam, nhưng không thành, trái lại bị Già Lam giết. Nói cách khác, Già Lam giết người vì tự vệ.
Kể từ đó, tội danh giết người của nàng liền giảm đi một nửa.
Ngụy trưởng lão chen lời vừa lúc: “Viện trưởng, trong tay tên học trò kia có chủy thủ, rõ ràng là muốn ám sát Già Lam. Già Lam vì tự vệ nên mới giết người. Có thể tha thứ lỗi, xin viện trưởng suy xét.”
Bên cạnh có trưởng lão không ủng hộ: “Ngụy trưởng lão, ngươi nói như thế cũng quá mức võ đoán rồi. Trong tay nạn nhân cầm chủy thủ, nhưng có ai cam đoan, gã đã rút chủy thủ ra trước khi chết hay là gần chết mới rút chủy thủ ra? Nếu trước khi chết gã đã rút chủy thủ, muốn ám sát Già Lam, như vậy Già Lam giết người là tự vệ, có thể hiểu. Nhưng nếu lúc gã bị đâm, muốn phản kháng nên rút chủy thủ, như vậy ý nghĩa liền khác đi. Viện trưởng, hiện tại người đã chết, chỉ dựa vào một cây chủy thủ, căn bản không chứng tỏ được gì. Xin viện trưởng xử lí công bằng chuyện này, đừng để người ta nói công bằng suy bại.
Hai người bên nào cũng nói mình đúng.
Tư Đồ Trường Thắng im lặng, tiếp tục xem Già Lam, chờ mong nàng tiếp tục giải thích.
Già Lam cười nhạt: “Mọi người đừng có gấp, trọng điểm ta nói không phải cái này.”
Nàng tiện tay vứt chủy thủ sang một bên, vẫy tay gọi Tần quản gia: “Tần quản gia, làm phiền ngươi, đỡ gã một chút.”
Tần quản gia bị điểm danh nhìn thoáng qua chủ tử nhà mình, lấy được sự cho phép của Phượng Thiên Sách, hắn liền làm theo lời Già Lam, đỡ người chết lên.
“Đừng nhúc nhích, liền đứng ở chỗ này đi!”
Già Lam nói, khiến Tần quản gia dừng lại mọi động tác, cứ như vậy ngơ ngác đỡ người chết.
Mắt nhìn thấy đầu người chết dần dần dựa sát vào vai hắn, hắn nghiêng đầu qua một bên, giữ khoảng cách xa xa với nó.
Già Lam liền chào hỏi tám vị mĩ nữ mặc đồ trắng của Phượng Thiên Sách: “Các vị cô nương, có thể giúp ta một chuyện hay không?”
Tám cô gái đều sửng sốt, đều quay đầu nhìn Phượng Thiên Sách. Trong lòng mờ mịt, các nàng ta là thị nữ bên cạnh Phương Thiếu, chưa tới lượt Già Lam khoa tay múa chân đâu!
Đáng tiếc, một khắc sau, các nàng ta phải khuất phục, bởi vì Phượng Thiên Sách không hề do dự gật đầu.
Các nàng ta hết cách, đành bất đắc dĩ cúi đầu đi tới.
“Mời các ngươi lần lượt đứng vào trong đám đông.”
Dưới chỉ thị của Già Lam, tám người liền phân ra, đi vào đám đông mà đứng. Chợt vừa nhìn, không đầu không đuôi, nhưng khi nhìn kĩ sẽ phát hiện, thì ra tám người đứng ở vị trí lúc đầu của mình. Nối liền, tạo thành hình cái quạt. Mỗi người đứng ở một vị trí hình quạt, đem mọi người vây ở trong.
“Hiện tại, tất cả những người đứng ở đây, nếu có ai di chuyển, mời các tám vị cô nương dùng túi càn khôn, bắt hết. Bởi vì, kẻ đó rất có thể là hung thủ.”
Một lời kinh động khơi dậy cơn sóng, mọi người càng thêm kinh ngạc, hoàn toàn không hiểu nàng đang làm cái gì.
Phượng Thiên Sách nhìn đôi mắt chậm rãi phóng to của Già Lam, hắn cười nhẹ, giống như đã đoán được chuyện gì đó.
Tư Đồ Trường Thắng quay đầu liếc nhìn Phượng Thiên Sách, ánh mắt càng bí hiểm: “Để cho dễ dàng điều tra ra chân tướng, mọi người đứng yên tại chỗ, nếu có người dám vọng động…” Ông cố ý dừng lại, không nói hết lời nhưng sức uy hiếp quá rõ ràng.
Oai phong của viện trưởng không phải chuyện đùa, mọi người nghe vậy, còn ai dám lộn xộn?
Già Lam cảm kích liếc ông một cái, hiện trường có đông người như vậy, một khi nơi này hỗn loạn, rất khó khống chế được. Nhưng chỉ có viện trưởng mới có thể dùng một lời định càn khôn, đem hiện trường khống chế vững vàng.
“Ngươi có thể tiếp tục.” Âm thanh của Tư Đồ Trường Thắng rõ ràng ôn hòa hơn nhiều.
Già Lam gật đầu với ông, xoay mặt hướng về ba người Lâm sư tỷ: “Các ngươi còn nhớ, băng mâu trong tay ta đâm vào ngựa Hàn sư đệ hòa tan đi mất không, trước sau phải tốn bao nhiêu thời gian?”
Lại hỏi bọn ả?
Ba người cẩn thận nhớ lại, ả béo nhanh mồm nhanh miệng bật thốt: “Không bao lâu liền biến mất, máu tươi ở vết thương của gã đều hòa tan với băng.”
Già Lam cười nhạt, hỏi những người khác ở quanh đó: “Mọi người còn nhớ rõ? Rốt cuộc mất bao lâu?”
“Không bao lâu. Hàn sư đệ vừa ngã xuống đất, băng mâu liền tan thành nước đá.”
“Đúng vậy. Hàn sư đệ vừa ngã xuống đất, băng mâu liền tan đi.”
Nhưng người khác đều hồi tưởng lại, nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...