Sư Phụ Vô Lương, Ma Nữ Phúc Hắc

Dáng dấp không giống người bình thường?

Không phải là nói nàng có diện mạo xấu xí đó chứ?

Chân mày Già Lam khẽ chau lại, lại nghe hai từ ‘Phượng Thiếu’ từ trong
miệng những người khác, nàng không biết mình có cái tâm tình gì, chỉ cảm thấy hắn là âm hồn không tiêu tan, chạy đi đâu cũng không thoát khỏi
bóng dáng hắn.

“Ha ha ha, ta nghe phó viện trưởng nói, Phượng Thiếu nhìn trúng một con nha đầu xấu xí, ta vừa nhìn thấy ngươi đứng trong đám người ở đây, nói
thật là tìm không ra người nào xấu hơn ngươi. Ta liền khẳng định chính
là ngươi! Ha ha, ánh mắt của Phượng Thiếu đúng là không giống người bình thường, toàn bộ hoàng thành, đốt đèn lồng đi tìm cũng không tìm ra
người thứ hai xấu hơn ngươi…” Ngụy trưởng lão nở nụ cười, toàn thân run
rẩy, đám học sinh đang chờ khảo hạch bị kinh hách không nhẹ. Cơ bắp này, rõ ràng chính là một khối sắt khảm nạm trên người ông, nên bọn họ mới
chống đỡ không nổi ba chiêu của ông.

Đầu Già Lam đầy vạch đen, nàng phát hiện hễ là những ai có chút dính
dáng đến Phượng Thiên Sách, từ xa đến gần, đều không có người bình
thường. Hiện tại, chính là ông trưởng lão kì lạ không biết từ đâu nhảy
ra, ở trước mặt nàng, liên tục nói chữ xấu, có suy nghĩ cho tâm tình của nàng hay không?

“Nha đầu, đừng nản chí! Xấu một chút cũng không sao, lòng dạ không xấu
mới là quan trọng nhất!” Ngụy trưởng lão dường như đã ý thức được lời
của mình hơi đả thương người, ông đưa tay, vỗ vỗ vai Già Lam, an ủi.

Tâm tình không vui của Già Lam cũng chẳng thoải mái vì lời của ông, ngược lại vai bị vỗ, đau đến nàng phải cắn răng.

“Được rồi, ngươi tới đây để tham gia khảo hạch học sinh ưu tú sao?” Ngụy trưởng lão xoa nắm tay, quan sát Già Lam từ trên xuống dưới, cau mày
nói: “Thân thể nhỏ bé của ngươi, e là không đỡ được nắm đấm của ta… Mặc
dù, ta có chút giao tình với Phượng Thiếu, nhưng mà khảo hạch chính là
khảo hạch, ta tuyệt đối không thể nhường cho ngươi.”

“Ta không cần ngươi nhường, nên khảo hạch như thế nào thì cứ làm như thế nấy đi.” Già Lam nâng mắt lên, ánh mắt bình tĩnh bắn ra vô số sức quyến rũ.

Ngụy trưởng lão nao nao, lại dùng ánh mắt khác thường xem kỹ nàng, gật
đầu, nói: “Được! Rất có dũng khí! Cái gọi là học sinh ưu tú, không chỉ
là có thiên phú và võ lực hơn người, còn phải có dung khí và tinh thần
võ đạo… Tiểu nha đầu, đồng bạn của ngươi đâu? Ta thấy linh khí trên
người ngươi tương đối tràn đầy, ngươi tu luyện linh thuật là chính đúng

không? Kiếm sư của ngươi đâu?”

Già Lam nghiêng tay chỉ về Tống Thiến Nhi: “Nàng ta chính là kiếm sư của ta!”

“Nàng ta?” Ánh mắt sắc bén của Ngụy trưởng lão lướt qua, nhíu mày, lắc
đầu: “Thực lực nàng ta quá thấp, ta nhìn ra được, kiếm thuật của nàng ta cùng lắm chỉ đạt cấp hai. Thực lực như vậy, căn bản không thể trở thành học sinh ưu tú. Ta khuyên ngươi nên đổi kiếm sư đi, nếu không sẽ bị
nàng ta liên lụy, không có cơ hội trở thành học sinh của học viện Thiên
Dực nữa.”

“Già Lam…” Ánh mắt long lanh dịu dàng của Tống Thiến Nhi nhìn Già Lam,
lòng tự tin của nàng ta giống như từ trên đỉnh núi cao thật cao, trượt
xuống, ngã vào đáy cốc.

Già Lam không cho nàng ta có cơ hội lùi bước: “Chưa thử qua làm sao biết không được? Ngươi đồng ý làm kiếm sư của ta, ta đương nhiên tin tưởng
ngươi.”

Ngụy trưởng lão híp mắt nhìn hai người nửa ngày, đột nhiên cất giọng
cười cao: “Nói rất hay! Trong lúc hợp tác với nhau, điều quan trọng nhất chính là niềm tin. Nếu hợp tác ăn ý, sức mạnh của riêng hai người sẽ
tăng thành sức mạnh của cả hai cộng lại, ta rất hi vọng vào biểu hiện
của các ngươi. Đi, theo ta đi khảo hạch!”

“Nhưng, Ngụy trưởng lão, hai người này vừa báo danh xong, chưa tới lượt bọn họ đâu.” Người phụ trách nhắc nhở.

Ngụy trưởng lão cất bước đi qua, giật xấp giấy báo danh trong tay người
phụ trách, lấy ra một tờ giấy, bộp một tiếng, đặt lên trên: “Tổ tiếp
theo chính là hai người các nàng.”

Vậy cũng được nữa hả? Người phụ trách thầm lau mồ hôi, đâu dám có kháng nghị.

Ngụy trưởng lão mang theo bọn Già Lam vào phòng khảo hạch, đám học sinh
chờ khảo hạch ở ngoài cũng đi theo, bao vây ở ngoài cửa nhìn vào. Mục Tư Viễn cũng kéo Sở Chiêu Viêm chen vào đám đông, Sở Chiêu Viêm mang theo
vẻ mặt không tình nguyện, nhưng hai mắt lại nhìn chăm chú vào Già Lam,
hắn cũng muốn xem thực lực của nàng đã tiến bộ đến trình độ nào, có thể
thuận lợi gia nhập vào đội ngũ học sinh ưu tú không.

“Lấy thực lực chân chính của các ngươi ra đi, nếu không ta e một chiêu
của ta, các ngươi cũng không chịu nổi.” Hai mắt Ngụy trưởng lão sáng
lên, giơ hai tay lão lên. Bắp thịt từng cục từng cục nổi lên, tạo thành

lực uy hiếp rất đáng sợ.

Già Lam cùng Tống Thiến Nhi âm thầm trao đổi qua ánh mắt: “Thần Long Chi Nộ!” Hai tay nàng kết ấn, từ trong đáy lòng nàng, linh khí chạy như
bay, kèm theo tiếng gió rít gào, một con rồng nước xuất hiện sau lưng
nàng.

Mắt Ngụy trưởng lão sáng ngời, cười phá lên: “Không tệ! Chiến kĩ linh
thuật thủy cấp bốn, nhưng ngươi có thể cản được sấm sét của ta hay
không. Nhìn cho kĩ đi, Phong Nhận Kính!”

Ông bước lên một bước, nắm đấm đánh ra.

Một cú đấm đơn giản.

Nhưng, một quyền này lại không bình thường tí nào.

Không khí xung quanh lập tức bị rút đi hết, cú đấm của ông mang theo gió lớn, Già Lam dường như thấy được quả đấm to lớn, thoát khỏi tay lão,
hung hăng đánh về phía rồng nước của nàng.

Phách!

Ngao! Rồng nước bị cú đấm lớn đập vỡ, vỡ nát biến mất khỏi bầu trời,
đúng là không chịu nổi một kích. Đây không phải bết bát nhất, bết bát
hơn chính là, lúc nắm đấm lớn đánh tan rồng nước, mang theo gió mạnh
tiếp tục đánh về phía Già Lam và Tống Thiến Nhi.

"Thiên Táng Chi Quan!"

Hào quang màu đỏ nở rộ, Thiên Táng Chi Quan ở trên trời dần biến thành rào cản lớn, tạm thời ngăn một đấm này.

Ầm ầm ——

Thiên Táng Chi Quan chấn động dữ dội, manh mối ngầm không chống đỡ được một đấm này.

"Thiên Cân Như Ý Chẩm!"


Già Lam lại ném ra một món đạo khí, xu thế thái sơn áp đỉnh, ném tới trên đầu Ngụy trưởng lão.

“Tiểu nha đầu, trên người ngươi có không ít báu vật há! Phá hết cho ta
——" Ngụy trưởng lão thình lình dồn sức mạnh mẽ, lại đánh một đấm, uy lực của đấm này gấp mười lần cú đấm trước.

Tất cả mọi người đều cảm thấy mặt đất rung động, bên trong gian phòng,
luồng khí mạnh chấn động dữ dội, căn phòng phảng phất như muốn phá hủy.

Thực lực linh sư kiêm kiếm sư cấp tám, quả nhiên không giống người bình thường!

Ánh mắt Sở Chiêu Viêm trầm xuống, nhìn về phía cú đấm mang sức lực mạnh
mẽ dồn ép, nơi đó, bảo vật che chở trước mặt Già Lam và Tống Thiến Nhi
đều bị phá ra hết, cú đấm đến trước mặt cả hai, hai người đều bị đánh
văng ra ngoài.

“Thiến Nhi, trông cậy vào ngươi!” Thân thể Già Lam bị một đấm mạnh mẽ
đập vào, văng vào vách tường, nàng nhanh nhẹ xoay người ở giữa không
trung, đồng thời đẩy một chưởng, đem Tống Thiến Nhi đưa ra phía trước.

"Nhu Lực Chi Thủy!”

Một tầng nước dịu dàng xuất hiện ở bên ngoài bức tường, nàng đột nhiên
va chạm, thân thể được nước giảm xốc, mới tránh khỏi kiếp thịt nát xương tan. Quả nhiên, Ngụy trưởng lão không nói láo, khảo hạch chính là khảo
hạch, lão tuyệt đối sẽ không vì giao tình với ai mà đối xử đặc biệt.

Một đâm này, đủ để xương cốt nửa người của nàng đụng nát.

“Tiểu nha đầu? Ngươi còn chịu nổi sao? Thật thú vị!” Ngụy trưởng lão
cười lớn, đang muốn đánh ra đấm thứ ba để chấm dứt trận đấu. Lúc này,
bất chợt nghe thấy âm thanh kì lạ ở chung quanh lọt vào tai, ông ông
ông, giống như tiếng ong vù vù, hoặc là nói giống tiếng côn trùng kêu,
nói chung là khiến người nghe sởn tóc gáy.

Trên đùi, không biết bị cái gì đó đột ngột đâm vào, lão cúi đầu, thấy
một đống lớn cổ trùng không biết từ khi nào chui ra khỏi lòng đất, hai
chân lão đã sớm bị đống cổ trùng bao trùm, đang có một nhóm cổ trùng lớn chui vào trong ống quần lão.

Nhóm người ngoài cửa thấy đống cổ trùng này đều sởn tóc gáy. Loại kĩ
năng cổ thuật này, gần như đã sớm không còn được nhìn thấy ở đại lục Hạo Thiên, phần lớn chỉ tôn trọng kiếm thuật và linh thuật. Bọn họ đều từng nghĩ, nếu như một ngày nào đó có người thi thố cổ thuật trước mặt họ,
bọn họ nên ứng phó như thế nào đây?

“Khốn thật! Không ngờ tiểu nha đầu còn biết cổ thuật? Đồ chơi tà môn lại có người xài? Thối lui cho ta!!!”

Ngụy trưởng lão dậm chân, mấy cổ trùng soàn soạt rơi xuống, khóe mắt

liếc qua, hiện lên một điểm trắng sáng, lão chăm chú nhìn lên,Già Lam
thừa dịp sơ hở này, bắt đầu công kích.

Từng luồng nước lạnh ngưng tụ thành băng mâu, ném mạnh về phía lão…

Một cây, hai cây, ba cây, bốn cây…cuồn cuộn ném không ngừng.

“Còn nữa? Nha đầu kia, rốt cục ngươi có phải là người hay không?” Ngụy
trưởng lão oa oa kêu lớn, lão bị năng lực sử dụng linh khí không biên
giới của Già Lam dọa sợ rồi, hai đấm của lão ra cùng một lúc, đấm mạnh
như bão, không từ bất cứ việc gì.

Già Lam phi thân, đụng vào Tống Thiến Nhi, cả hai té quay lăn, chỉ cần tránh thoát kích cuối cùng này, các nàng liền qua cửa.

Bùm bùm!

Băng mâu bị chấn nát rơi đầy đất, vụn băng đánh vào người các nàng, đau đớn tận xương tủy.

"Già Lam —— “

Tống Thiến Nhi nhìn Già Lam té nhào trên người nàng ta, phần lớn vụn
băng đều đánh lên người nàng. Nàng ta cảm động không thôi, trong lòng
dâng lên một luồng sức mạnh vô danh, hai mắt nàng ta nhắm lại, miệng
liên tục đọc chú ngữ đặc biệt.

Chớp mắt, đống cổ trùng rơi trên mặt đất, sắp thành một trận địa đặc
thù, giống như gió xoáy, mang tất cả bọn chúng đi, mục tiêu chính là
Ngụy trưởng lão!

“Phá cho ta!”

Hai tay Ngụy trưởng lão kết ấn, thi triển chiến kĩ cuồng phong, chống lại trận địa cổ trùng.

Sức lực lớn của cú đấm giảm dần, Già Lam từ dưới đất bò dậy, mặt mũi
trắng bệch, miệng nhếch lên thành nụ cười khẽ, nụ cười này, khiến cả
phòng sáng sủa lên, giống như cảnh xuân tươi đẹp lưu lại tiếng thơm, mọi ánh sáng trong trời đất đều ảm đạm.

Nàng giơ cánh tay lên, trên lưng, đùi, cắm đầy vụn băng, máu nóng từ vết thương chảy xuôi xuống, chậm rãi đem vụn văng hòa tan, nàng bị thương
rất nặng, nhưng nàng lại mỉm cười.

Gương mặt tươi cười như vậy, nụ cười ngang bướng xen lẫn máu me rơi vào lòng mỗi một người ở đây, tạo nên tầng tầng rung động.

Thật là kì lạ, rõ ràng là một người quái dị, vì sao giờ phút này, bọn họ lại cảm thấy nàng rất đẹp?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui