Sư Phụ Vô Lương, Ma Nữ Phúc Hắc

Cửa thành bị các nàng bỏ ở phía sau, hai chân dẫm lên đường đá toát ra hơi thở cổ xưa, trong lòng Già Lam dâng lên cảm xúc nồng nàn, hăng hái giơ cao tay, hô lớn: “"Thiến Nhi, tin tưởng ta, chẳng bao lâu nữa, ta sẽ khiến tất cả mọi người trong tòa thành này nhớ kĩ tên ta!”

"Ta là Già Lam, ta tới rồi —— "

"Ta là Tống Thiến Nhi, ta tới rồi —— "

"Ha ha ha ha. . ."

Cửa thành, các nàng bước đi đường lát gạch thật dài, cười ràng rỡ, phấn chấn.

Vui sướng như vậy, ý chí chiến đấu vang dội như vậy.

Nhiều năm về sau, khi các nàng hồi tưởng lại, nhớ lại tất cả chuyện hôm nay, các nàng rất tự hào nói với đối phương một câu, các nàng đã làm được rồi, Phượng Thành là nơi các nàng vỗ cánh bay cao!

Đi trên đường phố Phượng Thành, thấy phía trước có đám người tụ tập ở xa xa, ngăn chặn con đường.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

“Nghe nói Phượng gia có người chết, muốn chuẩn bị lễ tang, Phượng tam tiểu thư cho người đi mua quan tài tốt nhất. Này, đang ở hai cửa tiệm quan tài lựa chọn đấy.”

“Tang lễ? Người nào ở Phượng gia chết? Có thể khiến Phượng tam tiểu thư tự mình sai người đi mua hòm?”

“Ai biết. Ta có người bà con làm việc ở Phượng gia. Nếu Phượng gia có chuyện gì, hắn ta sẽ nói cho ta biết trước tiên, tới bây giờ ta vẫn chưa nhận được tin tức gì.”

“Lạ…”

Nghe mọi người thảo luận, Già Lam kéo Tống Thiến Nhi chen vào đám đông, Phượng gia muốn làm lễ tang, chẳng lẽ tin tức Phượng Thiên Sách rơi xuống núi đã truyền về Phượng gia? Phượng Thiên Sách chưa về tới Phượng gia ư?

Chen vào đám đông, Già Lam thấy được cảnh tượng trước mắt.


Hai cửa tiệm quan tài, vừa vặn mở ở đường đối diện, từng cỗ quan tài được khiêng ra đặt giữa đường, xếp thành mấy hàng, lấy đám đông làm ranh giới, đều tự mưu cầu. Cửa tiệm bày đủ loại quan tài, lần lượt được mang ra, cả con đường đều bị mấy cỗ quan tài này lấp kín chật như nêm cối.

Đứng ở giữa có một nữ năm nam, mắt Già Lam đột nhiên bị gã đàn ông cầm đầu hấp dẫn, đáy mắt xẹt qua kinh diễm.

Kinh diễm không phải vì dung mạo của hắn, mà vì…

Chỉ thấy người đàn ông tóc dài gần đầu gối, hơn phân nữa tóc xõa xuống trước mặt hắn, che đi hơn phân nữa gương mặt hắn, khiến người ta không nhìn rõ diện mạo của hắn. Hắn lãnh khốc ôm kiếm đứng im tại chỗ, bộ đồ màu đen đơn điệu, giày vải bố thô ráp, trang phục đơn giản mà mộc mạc, cả người mang khí thế xuất sắc, giống như một thanh kiếm cổ vạn năm phủ bụi, cắm vào giữa nơi đó, thoáng một cái, toàn bộ ánh sáng trên đường đều tập trung vào một mình hắn.

Khí thế kinh người như vậy, khiến Già Lam liên tưởng đến Bá Hầu Trường Dã.

Nhưng, một người phách lối đến cực điểm, còn một người khiêm tốn đến cực điểm.

Giống như một người chờ đợi ở giữa đường phố, người còn lại, liền trở nên cực kì nhỏ bé, lại khiến người ta không thể xem thường.

“Hắn là ai vậy?” Già Lam kéo đại một người hỏi thăm.

Người qua đường kia nhìn nàng, thấy cái bớt xấu xí trên mặt nàng, lộ ra vẻ mặt ghét bỏ: “Ngay cả hắn mà cũng không biết? Ngươi là người từ bên ngoài đến sao? Nói cho ngươi biết, là cận vệ bên cạnh Phượng tam tiểu thư – Phượng Thiên Ca. Tên của hắn do tam tiểu thư đặt cho đó, là người tam tiểu thư tin cậy đấy.”

Thì ra là hộ vệ của Phượng gia, chỉ là một hộ vệ mà đã có khí thế mạnh mẽ như vậy… Bởi vậy có thể thấy được, nhân tài Phượng gia thiệt là nhiều, đều không phải thịnh thượng, phát đạt như vậy.

Hoàng thánh đúng là vùng đất trù phú, tất cả nhân tài ưu tú đều tụ tập ở nơi này, Già Lam cảm thấy áp lực nhiều hơn.

“Đem những thứ rác rưởi này cho chúng ta nhìn, rốt cuộc trong mắt các ngươi có tam tiểu thư không hả? Có biết là để ai nằm không? Chính là Tiểu Điêu Thử được tiểu thư sủng ái nhất, các ngươi để bụng một chút có được hay không?” Trong số người của Phượng gia, một cô gái ăn mặc trang phục nha hoàn, vừa xoi mói, vừa cao giọng kêu la.

“Thú cưng của tam tiểu thư bất hạnh qua đời, mấy ngày nay, tam tiểu thư rất đau lòng. Người đã căn dặn, nhất định phải tìm cho Tiểu Điêu Thử một cỗ quan tài tốt, nếu không tìm được, vậy thì phá hủy tiệm của các ngươi!”

Thì ra là con Điêu Thử chết, còn tưởng tang lễ của Phượng Thiên Sách, vị tam tiểu thư này đúng là biết chơi.

Già Lam cười nhẹ, đang định kéo Tống Thiến Nhi rời đi, phía cuối đường, đột nhiên có đội ngũ danh dự đi tới, đội ngũ danh dự hộ tống một chiếc xe ngựa hoa lệ, phô trương long trọng, có thể thấy được thân phận của người tới không thấp.


Lúc đội ngũ tới gần, đội ngũ bị ép buộc phải dừng lại, giọng nói của một cô gái từ trong xe ngựa truyền ra: “Chuyện gì vậy? Sao lại ngừng?”

Một gã thị vệ đi trước đội ngũ xoay người, khom lưng trả lời: “Nhị công chúa, tiểu nhân đi dò xét một chút.”

Thị vệ bước lên, liếc sơ tình hình, quay về bẩm báo: “Nhị công chúa, thuộc hạ nhìn thấy hộ vệ Phượng Thiên Ca và nha hoàn Tiểu Thanh của Phượng tam tiểu thư ở bên kia. Bọn họ đang chọn quan tài trong tiệm quan tài, cả con đường đều bị quan tài lấp kín.”

Trong xe ngựa truyền ra tiếng hừ lạnh yếu ớt: “Người của Phượng Tam? Không cần hỏi cũng biết tiểu tiện nhân kia là nhắm vào bổn công chúa, biết rõ hôm nay bổn công chúa phải đi dâng hương, cố tình kiếm chuyện với bổn công chúa. Ngươi, kêu bọn họ lập tức dọn đường cho bổn công chúa!”

“Dạ, công chúa!”

Thị vệ nhận lệnh, đẩy đám người ra, đi tới trước cửa tiệm quan tài.

"Phượng Thiên Ca, xe của nhị công chúa giá đáo, các ngươi mau nhường đường.”

Có trò hay để xem! Già Lam dừng chân, quyết định ở lại tiếp tục xem cuộc vui.

Phượng Thiên Ca giống như không nghe thấy gì hết, vẫn ôm kiếm đứng tại chỗ, không nhúc nhích tí nào.

Nha hoàn Tiểu Thanh bước lên, tùy ý khuấy tóc ở đầu vai, vẻ mặt cao ngạo nói: “Xin chuyển lời cho nhị công chúa rằng, bảo nàng ta chờ một chút đi. Chờ tiểu thư nhà ta chọn được quan tài thích hợp cho thú cưng, sẽ nhường đường cho nhị công chúa đi qua.”

“Ngươi nói cái gì? Nhị công chúa có thân phận ra sao hả? Các ngươi vì một thú cưng nho nhỏ mà bắt nhị công chúa phải chờ? Các ngươi đừng khinh người quá đáng! Rốt cuộc nhị công chúa có thân phận cao quý? Hay là con thú cưng nhỏ bé kia có thân phận cao quý?” Thị vệ tức giận hỏi.

“Cái này còn phải nói sao?” Thanh âm của Tiểu Thanh cao vút, ngữ điệu khéo léo mà uyển chuyển: “Trong mắt của ta và tiểu thư nhà ta, đương nhiên con thú cưng nhỏ bé kia tôn quý rồi! Thú cưng nhỏ kia có thể chọc tiểu thư nhà ta cười, bắt nó nhảy múa nó liền nhảy múa, bắt nó xoay tròn nó liền xoay tròn, tam tiểu thư xem nó như là bảo bối…”

Tầm mắt Tiểu Thanh vừa chuyển, liếc về phía xe ngựa, lạnh lùng nói: “Đáng tiếc! Không biết kẻ nào hèn hạ, vô sỉ, tiện nhân trời đánh thánh đâm, không muốn nhìn thú cưng đáng yêu, thông minh của tiểu thư nhà ta, cư nhiên lén lút ở sau lưng hạ độc, hại chết thú cưng nhỏ. Tội nghiệp cho tiểu thư nhà ta ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, quá đau lòng mà đem thú cưng an tang long trọng, để nó mồ yên mã đẹp, tiểu thư mới ra lệnh cho ta đi mua quan tài tốt nhất. Ai nha, không cẩn thận chặn đường đi của nhị công chúa, thật xin lỗi. Nhưng tính tình tiểu thư nhà ta, nhị công chúa cũng biết. Nàng ấy muốn đi hướng đông, chẳng ai dám đi hướng tây, mệnh lệnh của tiểu thư, sao ta dám cãi chứ?”

“Ngươi…” Thị vệ vô cùng tức giận, hận không thể xé nát cái miệng thối của tiểu nha đầu này, cái gì tiện nhân trời đánh thánh đâm thấp hèn, vô sỉ, rõ ràng chính là chỉ cây dâu mắng cây hòe, đang trù ẻo nhị công chúa.


Phía sau gã, giọng nói nghiến răng nghiến lợi của nhị công chúa truyền tới: “Chỉ là một con thú này nọ chết thôi mà, có cần khiến cho cả thành đều biết tin hay không? Ả có cần bắt toàn bộ dân chúng trong thành cử tang thầm nhớ con thú đo không?”

Tiểu Thanh vỗ vỗ tay, bỗng nhảy nhót kêu lên: “Nhị công chúa! Ý kiến của ngươi thật là hay! Dạo này quan hệ của ngươi và tam tiểu thư chắc chắn có tâm linh tương thông, tán thành đề nghị của ngươi.”

Nàng ta quay đầu, ánh mắt lóe lên hưng phấn, nói với ông chủ của hai tiệm quan tài: “Các ngươi nghe rõ rồi chứ? Nhị công chúa nói, thú cưng của tam tiểu thư không may qua đời, cả thành cần phải tưởng nhớ! Tất cả quan tài của hai cửa tiệm các ngươi ta đều muốn. Các ngươi đem mấy cái quan tài này…lần lượt sắp thành một hàng ngay ngắn từ đầu đường tới cuối đường. Ngày mai, tam tiểu thư sẽ tự mình đi tuần tra đường phố, nếu có nửa điểm khiến nàng ấy không hài lòng, coi chừng cái đầu của các ngươi!”

Lời vừa dứt, trong xe ngựa truyền ra tiếng dậm chân giận dữ.

Hai chủ tiệm quan tài thầm lau mồ hôi, liếc trộm phía nhị công chúa, nào dám đơn giản đáp ứng.

Toàn bộ người dân trong hoàng thành đều biết, Phượng gia tam tiểu thư Phượng Thiên Tầm không hòa thuận với nhị công chúa, hai người thường xuyên bùng nổ một trận chiến ác liệt. Hôm nay, người nào đó tùy tiện đoạt xiêm y của người kia. Ngày mai, người kia cướp thú cưng của người nọ, hiện tại vạ lây đến người qua đường, đem con đường chặn kín.

Già Lam cảm thấy tiểu nha hoàn này thật thú vị, có một nha hoàn tinh quái như vậy, như vậy chủ nhân nhất định không kém. Tam tiểu thư, chẳng phải muội muôi của Phượng Thiên Sách sao? Ha ha.. muội muội hắn cũng rất có phong cách của hắn, đồng dạng là người có tính cách tinh quái!

“Người đâu, đập phá hết cho ta!” Thanh âm nổi giận của nhị công chúa từ trong xe vang ra.

“Dạ, nhị công chúa!”

Bọn thị vệ đồng loạt xông lên, cuộc chiến hết sức căng thẳng.

Tiểu Thanh thấy thế, không chút hoang mang, chậm rãi lui ra phía sau, đứng ở đằng sau Phượng Thiên Ca, bộ dạng hả hê, cáo mượn oai hùm.

Bọn thị vệ cùng xông lên phía trước, từng người đều là kiếm sư cấp bốn trở lên, phần phật~ một trận gió thổi đến, tạo thành một bức tường gió lớn.

Mọi người vây xem đều lui về phía sau, nhường một mặt bằng chiến trường lớn.

Lúc này, Phượng Thiên Ca bước lên trước một bước, thoáng chốc, vô số chân khí dưới chân hắn nổ tung, từng cỗ chân khí giống như lợi kiếm từ người hắn bắn ra, ngưng tụ thành kiếm trận, nhắm ngay bức tường gió.

Làn gió không tên, điên cuồng gào thét trên đường lớn, trong nháy mắt thay đổi con đường.

Giờ khắc này, đột nhiên tường gió run rẩy.

Bọn thị vệ lúc nãy còn phấn chấn, kiếm khí mạnh mẽ đầy chiến ý như vậy, làm sao bọn họ có thể ngăn cản?

Phượng Thiên Ca không thả kiếm trận ra ngay, mà treo lơ lửng trên không trung, không ngừng tăng thêm lực uy hiếp của nó.


Nó giống như thanh kiếm nguy hiểm treo lơ lửng trên đầu mọi người, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống, một khi rơi xuống liền lấy mạng người. Thế nhưng, nó cố tình không rơi, một mực ở trên không trung, không ngừng thách thức tâm lí mọi người, khiến tim bọn thị vệ như muốn vỡ ra.

Đây cũng là lần đầu tiên Già Lam nhìn thấy kiếm khí kinh khủng như vậy, kiếm khi của hắn không giống Bá Hầu Trường Dã, có từ Chiến Vương Kiếm. Kiếm khí của hắn hoàn toàn từ bản thân hắn phát ra, sắc bén như vậy, cao ngạo như vậy!

Hắn chính là kiếm, kiếm chính là hắn!

Một nhân vật như vậy, thật sự chỉ là hộ vệ của Phượng gia thôi ư?

Tảng đá trong lòng Già Lam càng lúc càng nặng, nếu tung tích của cô cô nàng có liên quan đến Phượng gia, như vậy nàng dựa vào cái gì để đối kháng với Phượng gia? Còn nữa, sao nàng đối mặt với Phượng Thiên Sách?

Mành xe bị xốc lên, nhị công chúa nhìn khí thế bức người của Phượng Thiên Ca, ánh mắt bối rối nhưng không cam lòng, cắn răng suy nghĩ một lúc, nói: “Chúng ta đi!”

Bọn thị vệ thở phào, lúc thu hồi kiếm khí mới phát hiện cả người đãm mồ hôi lạnh.

"Phượng Thiên Tầm, Phượng Thiên Ca, các ngươi hãy chờ đó!” Nhị công chúa hận hận bỏ mành xe xuống, xe ngựa nhanh chóng đổi hướng, nhị công chúa dẹp đường về phủ.

"Được rồi được rồi, không có gì để xem nữa, mọi người giải tán đi.” Tiểu Thanh thấy xe ngựa của nhị công chúa đi xa, vỗ vỗ tay, bắt đầu dọn dẹp hiện trường.

"Tiểu Thanh cô nương, vậy những cái quan tài này làm sao bây giờ? Các ngươi có muốn mua hay không?” Hai ông chủ tiệm quan tài vì chuyện kinh doanh, nhiều năm cạnh tranh với nhau, lần đầu tiên có chung suy nghĩ.

“Tiểu Điêu Thử của tam tiểu thư rất khỏe, lấy quan tài làm chi? Lẽ nào…các ngươi nguyền rủa Tiểu Điêu Thử của tiểu thư mau chết?” Đột nhiên, Tiểu Thanh trừng hai ông chủ, làm cả hai sợ đến mức lắc đầu nguầy nguậy, bọn họ đâu có dám chọc tam tiểu thư, đây không phải là tự tìm đường chết sao?

“Không thì tốt, chúng ta cũng dẹp đường về phủ thôi, tam tiểu thư đang chờ.” Nói xong, nàng ta mang nhóm người làm Phượng gia nghênh ngang rời đi.

Phượng Thiên Ca không đi ngay, hắn đứng lại một hồi lâu, cũng không biết qua bao lâu, hắn cúi đầu nhẹ thở dài, lắc đầu, lúc này mới cất bước rời đi, theo sau nhóm Tiểu Thanh.

Một trò cười kết thúc, cuối cùng mọi chuyện cũng trở lại bình thường.

“Vị tam tiểu thư này với đại cả của nàng ta đúng là không thua kém bao xa, đều là hạng người nham hiểm, sắp đặt ván cờ, cũng là nhắm vào nhị công chúa kia, ha ha.” Già Lam hứng thú nói ra, đột nhiên nảy sinh hứng thú nồng đậm với muội muội Phượng Thiên Sách, Phượng tam tiểu thư này.

“Già Lam, chúng ta mau đi tìm khách sạn, đêm nay cần nghỉ sớm, sáng mai mới có tinh thần đi báo danh, tham gia khảo hạch nhập học.” Tống Thiến Nhi kéo Già Lam đi trên đường lớn.

Hai người nhanh chóng tìm một khách sạn, ở một đêm, sáng sớm hôm sau, tinh thần sảng khoái, cùng đi về học viện Thiên Dực.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui