Sư Phụ Vô Lương, Ma Nữ Phúc Hắc

Giải quyết hai cao thủ linh tôn dễ dàng như vậy ư? Hiệu suất có phần hơi quá...

Già Lam chậm rãi thu hồi suy nghĩ, thuận tay nhận Chiên Vương Kiếm, ánh mắt nhìn Tần quản gia thêm vài phần tìm tòi nghiên cứu.

Hắn sở hữu thuật độn thổ, còn có thể tự do chui tới chui lui trong lòng đất, lại không bị đất và nước xâm nhập, thực lực thế này e là cao hơn hai cao thủ linh tôn.

Mặc dù là nghênh đón chính diện, hắn hoàn toàn có năng lực chiến thắng.

“Tần quản gia, ngươi đúng là chân nhân không lộ tướng.” Nàng cố ý trêu ghẹo hắn.

“Già Lam tiểu thư đang khen ta à? Thật ra, ta...cũng cảm thấy như vậy!” Tần quản gia mỉm cười nói.

Quả nhiên, chủ nào thì tớ nấy. Đều tự kỷ, không biết xấu hổ như nhau.

Già Lam xem độ nặng nhẹ của Chiến Vương Kiếm trong tay, ước lượng nó không nhẹ, thân kiếm được làm bằng vàng ròng chừng hơn mười cân (1 cân = [​IMG] kg). Nếu đem thanh kiếm này bán theo trọng lượng vàng, ước chừng giá trị cũng được hơn mười cân hoàng kim.

Nhưng mà, giá trị thật chính là thuộc tính thượng phẩm trên thân kiếm của nó. Nếu là đạo khí, nhất định sẽ có khí hồn, thu phục nó trước cái đã.

Hai tay Già Lam cầm hai đầu kiếm, bắt đầu sử dụng ngự bảo thuật. Chậm rãi truyền đạt suy nghĩ cho Chiến Hoàng Bút, Chiến Hoàng Bút ngửi được hơi thở của hồn khí thượng phẩm, nóng lòng muốn nếm thử lâu lắm rồi, không đợi nàng kêu, nó liền dò xét vào trong Chiến Vương Kiếm.


Ánh sáng vàng mạnh mẽ hung hăng đánh vào kiếm hồn của Chiến Vương Kiếm, ghi xuống hai chữ ‘Già Lam’.

Nương theo ánh sáng vàng che lấp toàn thân Chiến Vương Kiếm, mọi người không có nhìn ra điều khác thường, nhưng bọn họ cảm thấy ánh sáng trên thân kiếm càng ngày càng chói lọi. Đáy mắt ngập tràn hâm mộ, thầm nghĩ, nếu Chiến Vương Kiếm là của bọn họ, thật tốt biết bao?

“Chiến Hoàng, ngươi cắn nuốt hồn khí của nó hết đi, giữ thanh kiếm này lại chỉ thêm phiền toái.”

Già Lam suy nghĩ thông suốt, Chiên Hoàng Kiếm là của Hoàng Kim Chiến Vương, kí hiệu và tính chất của nó quá rõ ràng. Nếu lỡ Bá Hầu Trường Dã biết Chiên Vương Kiếm ở trong tay nàng, chẵng phải nàng tự tìm đường chết sao? Nàng mới không có ngu như vậy, vô duyên vô cớ đi vào ngõ cụt tự sát.

Chiến Hoàng vừa nghe liền hưng phấn không thôi, cây bút trong lòng nàng kịch liệt run lên, sau đó đem hồn khí nuốt vào bụng, còn phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn.

“Nếu có thể cắn nuốt hết một ngàn thanh Chiến Vương Kiếm của Bá Hầu Trường Dã thì tốt biết mấy nhỉ?” Chiến Hoàng Bút lẩm bẩm, cư nhiên lại muốn thâu tóm luôn một ngàn thanh Chiến Vương Kiếm.

Già Lam rùng mình một cái, lấy thực lực hiện tại của nàng, muốn tiếp cận Bá Hầu Trường Dã đã khó, đừng nói tới chuyện lấy hết một ngàn thanh Chiến Vương Kiếm của hắn. Suy nghĩ này chính là chuyện viễn vong. Nhưng mà, sớm muộn gì nàng sẽ trở thành cường giả(* có năng lực và trí tuệ hơn người) ở thế giới này, có cái gì không thể làm? Nàng cúi đầu, cười nói với Chiến Hoàng Bút : “sẽ có ngày đó, chúng ta cùng nhau cố gắng đi!”

“Ừ, cùng nhau cố gắng!” Ý chí chiến đấu của Chiến Hoàng Bút dâng trào.

Trong lúc này, hai cao thủ linh tôn bị nhốt trong Đại La Thiên Cương Võng chửi ầm lên: “Phượng Thiên Sách! Mau thả bọn ta ra ngoài!!! Cướp đi Chiến Vương Kiếm, các ngươi nhất định sẽ bị Chiến vương gia trả thù, ta khuyên các ngươi nhanh chóng đem kiếm trả lại đây, đừng mắc thêm lỗi nữa.”


“Thật ồn!” Phượng Thiên Sách nhíu mày nói, nói với Tần quản gia: “Bình thường nếu săn được lợn rừng thì xử lí nó như thế nào?”

Tần quản gia mỉm cười: “ Thưa Phượng Thiếu, bình thường sẽ đem nó cạo sạch lông, cắt lỗ tai và đuôi heo, sau đó đưa vào lò mổ.”

“Vậy thì làm thế đi!” Phượng Thiên Sách nói.

Hai cao thủ linh tôn kêu gào như lợn sắp bị thọc tiết: “Ngươi không thể đối xử với bọn ta như vậy, dám vũ nhục cao thủ linh tôn, ngươi nhất định sẽ trả giá lớn!”

Rất nhanh, hai miếng vải hung hăng nhét vào miệng hai người, tiếng kêu gào mắng chửi biến mất. Tần quản gia dẫn tám cô gái áo trắng, dùng phương thức khiêng heo, khiêng hai cao thủ linh tôn đi.

Phượng Thiên Sách quay đầu nhìn Già Lam, nói: “Tiểu Lam Lam, hôm nay ánh nắng thật tốt, rất thích hợp để đi dạo, không bằng chúng ta bỏ xe ngựa, cùng đi bộ được không?”

Không đợi Già Lam trả lời, Mộc Tây Dao lắc mông, mạnh mẽ chen vào giữa hai người, nhiệt tình nói: “Rất tốt! Chúng ta liền đi bộ leo núi đi!” Đúng là trả lời giùm Già Lam luôn.

Già Lam liếc nhìn Mộc Tây Dao một cái, cảm giác dường như nàng trở thành người thứ ba ở giữa bọn họ. Tiểu thụ và tình yêu của tiểu thụ, thật đẹp! Nàng vẫn là cách xa bọn họ một chút.


Cất bước đi tới bên cạnh Tống Thiến Nhi: “Thiến Nhi, cách ngươi có nhiệm vụ gì?”

“Phó viện trưởng kêu bọn ta lên đỉnh núi tập hợp, ông ở trên đó chờ mọi người. Già Lam, còn ngươi? Ngươi muốn đi chung với bọn ta? Hay là...” Tống Thiến Nhi liếc về phía Phượng Thiên Sách, muốn nói lại thôi.

Già Lam suy nghĩ, không thể không thừa nhận. Đối với nàng, Sơn Hà Thư quà mức quyến rũ. Cho dù hiện tại nàng không có năng lực thuần phục nó, nàng vẫn muốn tận mắt nhìn nó, muốn xem rốt cuộc Sơn Hà Thư là cái gì.

“Ta đi theo bọn họ, không cùng đường với các ngươi. Chờ các ngươi rèn luyện xong, ngươi có thể tới phủ thành chủ tìm ta, mấy ngày gần đây ta ở đó.”

Tống Thiến Nhi gật đầu: “Vậy cũng được! Có thời gian ta tới tìm ngươi.”

Học sinh học viện Thiên Dục thấy mọi chuyện cũng xong xuôi, bọn họ có ở lại cũng không còn ý nghĩa gì, đều hướng Phượng Thiên Sách ôm quyền, lục tục đi về phía trước.

Chờ đoàn học sinh của học viện Thiên Dục đi xa, Phượng Thiên Dục và Mộc Tây Lâm từ trên xe ngựa nhảy xuống, năm người tập hợp một lần nữa, dự định tiếp tục đi bộ.

Dọc đường đi, trong đầu Mộc Tây Dao chỉ có ý nghĩ đem Già Lam và Phượng Thiên Sách tách ra. Còn Phượng Thiên Sách thì vui vui vẻ vẻ kề bên Già Lam. Vì vậy, dọc đường đi, vị trí của ba người không ngừng thay đổi.

Mộc Tây Dao: “Sách Sách! Chúng ta đi nương thịt thỏ, uống rượu nhé!!! Tranh giành Sơn Hà Thư có cái gì hay ho đâu, lấy thực lực của ngươi, không có Sơn Hà Thư, Nạp Lan Tiêu Bạch và Bá Hầu Trường Dã cũng không phải đối thủ của ngươi nha.”

Phượng Thiên Sách: “Tiểu Lam Lam, lần đầu tiên cùng ta dạo bước ngắm cảnh trong rừng, có phải rất vui hay không?”

Già Lam: “....”


Mộc Tây Dao: “Sách Sách! Chúng ta đừng nói chuyện với người xấu xí, rất phá hư cảnh đẹp!”

Phượng Thiên Sách: “Tiểu Lam Lam, có thích thanh kiếm kia không? Nếu nàng thích, sau này ta làm một thanh kiếm giống nó như đúc.”

Già Lam: “. . .”

Phượng Thiên Dục và Mộc Tây Lâm đi tuốt đằng trước mở đường, nghe ba người phía sau đối thoại, Phượng Thiên Dục có ý nghĩ rất muốn chạy khỏi đội ngũ này.Ở chung với ba tên quái thai, hắn sắp điên rồi, không, là bốn tên mới đúng!

Hắn liếc mắt nhìn Mộc Tây Lâm đi ở bên cạnh, từ đầu tới cuối, cái tên này luôn mang vẻ mặt cương thi, thân thể lực lưỡng to khỏe, cao hơn hắn một cái đầu, tạo hình tương phản với hắn rất nhiều, khiến hắn có cảm giác bản thân rất dễ bị gió thổi bay, rất yếu đuối.

Chắc điên mất! Đi chung đường với đám quái thai này, hắn có thể kiên trì tới bây giờ, có dễ đâu nè.

Đi một đoạn đường, phía trước liền xuất hiện một ngã ba, chia thành ba con đường khác nhau,năm người dừng lại, đang suy nghĩ xem nên đi con đường nào?

Đột nhiên, bên trái truyền đến tiếng kêu và tiếng đánh nhau, thu hút sự chú ý của năm người bọn họ.

“Hình như là âm thanh của Tam hoàng tử và Uất Trì.” Phượng Thiên Dục nghe giọng nói của hai người kia, không thèm suy nghĩ, lập tức chạy về phía phát ra âm thanh.

“Nhị đệ, bọn họ còn có thể nói chuyện, chứng tỏ bọn họ chưa có chết, ngươi cần gì gấp gáp như vội đi đầu thai vậy chứ?” Nghe giọng điệu của Phượng Thiên Sách từ sau lưng truyền tới, thân ảnh Phượng Thiên Dục ở trên lảo đảo một cái, nhưng không có ngừng lại, tiếp tục chạy về con đường cuối cùng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui