Edit: Tịch Liêu
Sau khi trở về phòng, Già Lam gọi Chiến Hoàng bút ra, hôm nay nó đã được một chầu no nê, cắn nuốt không biết bao nhiêu tinh phách bảo vật, làm chủ nhân như nàng cũng được lợi ích không nhỏ.
Sức lực trong cơ thể bắt đầu tăng lên, nó sắp đạt đến mức đột phá.
Nàng nhất định phải kịp thời đem những sức mạnh này thu nạp, chuyển hóa cho mình sử dụng.
Chiến Hoàng bút là hộ pháp của nàng, trong lúc nàng đang nỗ lực tu luyện, bên ngoài khe cửa, một con tiểu trùng màu xanh nhạt ngoạy nguậy cố gắng chui vào khe cửa. Nhưng chẳng biết tại sao bụng con tiểu trùng này lại phình to ra, làm thế nào cũng không chen vào được.
Già Lam tâm vô tạp niệm, khoanh chân ngồi xếp bằng trong trướng, ý thức chậm rãi chìm vào giác ngộ.
Trong cơ thể dần hiện rõ nét, linh lực xanh nhạt ào ạt di chuyển, đan xen tạo thành một cái lưới lớn.
Trong tíc tắc, ý thức giữa nàng với Chiến Hoàng bút hoàn toàn dung hợp với nhau.
Linh lực màu trắng sữa của Chiến Hoàng bút tự động di chuyển vào trong cơ thể nàng, kinh mạch cả người nàng rõ ràng hơn, và hóa thành màu lam nhạt, như thủy triều cuồn cuộn không dứt truyền vào thân thể nàng.
Thân thể Già Lam càng lúc càng nhẹ, từ từ lơ lửng giữa không trung.
Nàng cảm thấy có một tầng vách ngăn gay go xông về hướng mình.
Lúc này, trên bầu trời có một con tiểu thú màu trắng bay qua, đây chính là Thiên Thiên ở bên ngoài phủ bay đến chỗ chủ nhân nó báo cáo. Bay ngang qua căn phòng Già Lam, đột nhiên cảm giác bên dưới có nguồn linh khí mãnh liệt rung động, đến nỗi lông vũ trắng cả người nó dựng đứng lên.
Vì thế nó dừng lại, hướng mắt nhìn xung quanh cửa phòng: "À? Con giun con!!"
Ánh mắt của nó lập tức sáng lên, đầu hơi hướng xuống, bổ nhào về phía Tiểu Trạch: "Lần này xem ngươi còn trốn ở đâu? Ha ha ai ya mau vào trong bụng ta nào."
Tiểu Trạch bị kẹt trong khe cửa, vào không được ra cũng không xong, ai ngờ còn đột nhiên gặp kẻ thù, sợ đến mức liều mạng chui qua khe cửa.
"Muốn chạy? Cũng không thoát được đâu!" Ý chí chiến đấu của Thiên Thiên càng cao hơn, cái mỏ bén nhọn như mũi tên bay về phía Tiểu Trạch, đột nhiên ----- linh khí bên trong gian phòng điên cuồng dâng trào.
Linh khí cường đại đánh vào, khiến Thiên Thiên bật ra ngoài.
"Oa, là cái tên biến thái nào hơn nửa đêm thăng cấp thế hả a a a a?"
Nhị công chúa vừa mới tắm xong, định leo lên giường nghỉ ngơi, bị tiếng động lớn bên ngoài làm kinh động, đẩy cửa ra xem xét: "Có chuyện gì thế?"
Đại công chúa cũng từ tiểu viện bước ra, nhìn phương hướng nọ, trầm ngâm nói: "Có người thăng cấp, hình như từ gian phòng.... Già Lam"
"Cái gì? Nàng ta thăng cấp?" Nhị công chúa nhướng mày khó tin.
"Linh sư cấp sáu." Sắc mặt Đại công chúa càng khó coi hơn.
"Cấp sáu?" Tiếng thét chói tai của Nhị công chúa suýt chút nữa đã làm thủng màng nhĩ Đại công chúa, "Tỷ nói nàng đã thăng cấp đến linh sư cấp sáu? Chỉ bằng nàng?"
Đánh chết Nhị công chúa cũng không tin đây là sự thật.
Bên kia, Thiên Thiên bay trở về bên cạnh chủ nhân mình, há miệng mách lẻo: "Chủ nhân, người nhất định phải làm chủ lấy lại công bằng cho ta. Người xấu xí kia nhất định là cố ý, biết rõ ta đi ngang phòng nàng, nàng liền mượn cơ hội trả thù ta. Nàng là người đê tiện vô sỉ. Nhẫn tâm làm hại một con tiểu thú vô tội đáng thương, nàng ta không có tính người mà...."
Thiên Thiên chặt hết tre làm sách cũng ghi không hết tội lỗi, giả vờ khóc lóc ỉ ôi, lại phát hiện chủ nhân không hề có biểu hiện đồng tình hay lo lắng cho nó, ngược lại, khóe miệng chủ nhân cong lên, vẻ mặt rõ ràng đang cười trên nổi đau của người khác?
Trời ạ, nó bị đả thương.
Thiên Thiên mất hết tinh thần ngã nhào xuống đất.
"Vật nhỏ, sau này nàng sẽ là nữ chủ nhân của ngươi, nếu ngươi bất kính với nàng chính là đang bất kính với ta....Còn tái phạm..."
Phượng Thiên Sách nở nụ cười khuynh thành nhìn nó, khiến cả người Thiên Thiên phát run, há miệng lấp bấp trả lời: "Ta biết rồi, chủ nhân."
Ô ô....Chủ nhân không còn thương nó nữa rồi...
Thiên Thiên lại bị đả thương lần nữa.
Cuối cùng cũng tới ngày sinh nhật Phượng lão thái quân.
Một ngày này, trong ngoài Phượng phủ đều huyên náo tiếng người.
Tất cả già trẻ Phượng Lân quốc, đều có thể nhận được thư mời của Phượng lão thái quân, những người ở kinh thành, đặc biệt là người có danh vọng đều tập hợp ở Phượng phủ. Suy nghĩ liều mình muốn đi vào Phượng phủ, tốn mấy trăm lượng vàng cũng không thèm để lộ thư mời.
Thư mời quý giá như thế, Già Lam lại dễ dàng có được, hơn nữa còn được Phượng lão thái quân đích thân viết, không biết bao nhiêu người ghen tỵ với nàng.
Già Lam theo dòng người đi đến Phượng phủ, liếc mắt nhìn một hàng dài trước mắt, nàng không khỏi thở dài.
Người cũng thật là nhiều!!
Hình như phía trước còn có tiếng cãi nhau, có vài người bị gia đinh Phượng gia đuổi đi, lúc này nghe kỹ, mới biết hóa ra bọn họ đều là quan thần triều đình, đáng tiếc trong tay không có thư mời, cho nên dù chức quan bọn họ cao tới đâu cũng không thể nào bước vào Phượng phủ được.
Từ trước chỉ biết Phượng gia rất hiển hách, nhưng lại không biết, Phượng gia lại hiển hách lẫy lừng đến thế.
Gia tộc như vậy, cùng với thân phận hiện tại của nàng, quả thực là khác nhau một trời một vực.
Nàng đứng ngay cửa chính Phượng gia, cũng cảm thấy hơi thở cả người mình không hợp với Phượng gia, nếu như một ngày nào đó vào Phượng gia, trở thành Thiếu phu nhân Phượng gia....
"Phượng Thiên Sách ơi là Phượng Thiên Sách, vì sao chàng nhất định phải là Đại thiếu gia Phượng gia chứ?" Già Lam thở dài, ban đầu nàng đồng ý với Phượng lão thái quân đến thọ yến, mục đích chính là muốn hỏi thăm tung tích cô cô, nhưng bây giờ, sự tình dường như đã đi quá xa và không hề đơn thuần như vậy.
Bởi vì sắp đến ngày sinh nhật tổ mẫu, hai huynh muội Phượng Thiên Sách phải trở về Phượng gia sớm, hiện tại chỉ có mình nàng đến đây. Trong lúc mơ màng suy nghĩ, phía trước có hai cô gái trẻ tuổi đi tới, dừng ngay trước gót chân của nàng.
Một người trong đó mở miệng nói: "Xin hỏi cô nương có phải Già Lam không?"
Già Lam gật đầu một cái.
"Chúng ta phụng mệnh Đại thiếu gia, đến đây đợi Già Lam cô nương, mời cô theo chúng ta vào trong phủ."
Thì ra là hắn....
Già Lam hớn hở nói: "Vậy làm phiền hai vị cô nương."
Hai cô gái trẻ tuổi liếc mắt nhìn nhau một cái, hờ hững xoay người, đi phía trước dẫn đường.
Có hai người dẫn đường, Già Lam liền thuận lợi đi vào cổng chính Phượng gia, việc này khiến những người đang xếp hàng chờ đợi hâm mộ không thôi, chứ đừng nói đến những người không có thư mời, đố kỵ tức giận đến đỏ mắt.
Trạch viện Phượng gia là sự kết hợp giữa hai loại phong cách khác nhau, tiền viện rộng rãi tráng lệ, hết sức xa xỉ, hậu viện lại uyển chuyển xinh đẹp và yên tĩnh.
Lầu các rất đặc biệt, hành lang lượn vòng cửu khúc, còn có vườn hoa đủ loại hoa đua nở, mỗi lần bước tới một nơi lại giống như đang đi tới một vùng trời mới lạ.
Đi thêm một đoạn đường nữa là tới một viện nhỏ hẻo lánh vắng vẻ. Tren cửa viện có một tấm biển viết ba chữ 'Trân cầm uyển'.
Hai nữ tử dẫn đường dừng lại, không bước đi nữa.
"Già Lam cô nương, chính là chỗ này. Đây là chỗ ở cá nhân của Đại thiếu gia, không được phép của hắn chúng ta không được đi vào, cô tự mình vào đi nhé, Đại thiếu gia đang ở trong phòng chờ cô." Một người trong đó nói.
"Tự ta đi vào?" Già Lam nhìn cánh cửa đóng chặc, suy nghĩ có lẽ Phượng Thiên Sách đang ở bên trong chờ mình, nàng cũng không lo lắng gì đáp, "Được, vậy cảm ơn hai người đã dẫn đường."
Đợi sau khi hai người rời đi, Già Lam tiện tay, đẩy cánh cửa đang khép kia đi vào.
Cánh cửa từ từ mở ra, một cơn gió lạnh lạ lùng từ bên trong 'Trân cầm quyển' thổi tới, kèm theo gió còn có mấy tiếng ré dài kỳ lạ, Già Lam nhịn không được rùng mình một cái, chẳng lẽ ở đây có quỷ sao?
Rốt cuộc Phượng Thiên Sách đang giở trò gì thế, vì sao chứ phải chọn nơi này gặp mặt?
Nàng hít một hơi thật sâu, cất bước đi vào bên trong.
"Ô ô....Ô....ô...."
"Hí hí hí....hí hí hí...."
"Két két..quác quác...két.."
Càng đi vào trong, càng có nhiều loại âm thanh kỳ quái hơn không ngừng rót vào tai, trong lòng Già Lam bắt đầu hoảng sợ.
Cuối cùng 'Trân cầm quyển' là cái địa phương quỷ quái gì thế? Vì sao chẳng nghe tiếng người, ngược lại nghe...giống tiếng dã thú vậy?
"Cứu mạng! Mau cứu ta." Không biết từ đâu có người chạy tới, giống như bạch tuột quấn trên người Già Lam. Người nọ run lẩy bẩy, ngăn cản bước chân Già Lam.
"Ầm."
Bất thình lình cửa phòng bị phá vỡ, một sinh vật đen kịt không rõ giống loài từ trong phòng bay ra, hơn nữa còn bay tà tà bên cạnh Già Lam.
Trong lòng Già Lam kinh động, quay đầu nhìn chăm chú sinh vật ở phía sau.
"A! A! Cứu mạng ------"
Bên tai là tiếng thét chói tai, thân thể bị người ta ôm chặc, không cách nào nhúc nhích được.
Già Lam bất đắc dĩ cúi đầu, phát hiện người quấn ở trên người mình là một bé gái, bộ dạng chừng bảy tám tuổi, đứng tới hông nàng thôi, bé gái này bị hù hoảng sợ, liều chết ôm mình kêu cứu mạng.
Già Lam vỗ đầu bé gái an ủi: "Đừng kêu nữa. Chỉ là một con dơi hút máu thôi mà."
"Hút, máu, dơi, con dơi ------ A a a a a a!" Bé gái kia chẳng những không bình tĩnh, trái lại tiếng thét càng long trời lở đất hơn, đẩy Già Lam ra, chạy như điên ra khỏi 'trân cầm uyển'.
Thật là, dơi hút máu cũng chỉ là tà thú, người bình thường thấy đều sợ hãi, nhưng chỉ có Già Lam kỳ hoặc mới không sợ.
Già Lam cười khẽ, chỉ là một con dơi hút máu thôi, đâu có đáng sợ như vậy chứ?
Ngẩng đầu, nhìn thấy con dơi hút máu đang bay giữa không trung, ánh mắt xanh nhạt xẹt qua một tia u quang, nháy mắt, hai ánh sáng trắng nổ tung, ánh mắt của nàng đâm thẳng vào ánh mắt của dơi hút máu.
Chốc lát, nàng đi vào tâm trí dơi hút máu.
"Dơi con, rốt cuộc đây là nơi nào? Chủ nhân của ngươi đâu?"
Con dơi dừng ngay giữa không trung, ánh mắt xoay chuyển, lâm vào trạng thái vô thức. Ở nơi tối tăm, xuất hiện một con dơi nhỏ sống động, đập vào mắt Già Lam, đây chính là nguyên thần của con dơi đó.
"Đừng gọi ta là dơi con!! Ta đã hơn một ngàn tuổi, ngươi phải gọi ta là cụ dơi, hoặc là lão dơi, hay là cụ dơi nghìn tuổi cũng được."
"Được, dơi con." Già Lam vâng lời gật đầu, trong đầu nổi lên một cơn sóng nhỏ, con dơi nghìn tuổi này có lực công kích cực mạnh, hơn nữa thuộc hệ mộc, khả năng phòng ngự vô cùng cường đại. Muốn thuần phục nó, chỉ e là không dễ dàng.
Con dơi hút máu phát điên, toàn thân giẫy nảy: "Gọi ta là cụ dơi nghìn tuổi."
"Được được, dơi con nghìn tuổi. Mau trả lời câu hỏi của ta đi."
Dơi hút máu mệt mỏi thở phì phò, bộ dạng giống như bị oan ức nói: "Nơi này là trân cầm uyển, là chỗ nuôi thú cưng của chủ nhân."
Hóa ra đây là nơi nuôi thú, nói chính xác hơn là nuôi thú cưng. Già Lam nghi hoặc, Phượng Thiên Sách bảo nàng tới đây làm chi? Chẳng lẽ để nàng tham quan nơi nuôi sủng vật nhà hắn.
V38: Thọ yến Phượng thái quân, vị hôn thê của hắn (3)
"Ta khuyên cô mau rời khỏi đây đi....Không xong rồi, đã không kịp!" Con dơi nhỏ vỗ cánh liên tục, Già Lam không hiểu chuyện gì, nhưng điều duy nhất có thể chắc chắn lúc này chính là ở bên ngoài có rất nhiều tiếng bước chân truyền tới.
"Á ồ, cô tiêu rồi." Con dơi nhỏ bất thình lình nghiêng người, hóa thành một đám khói màu đen, chui vào trong góc tối, nháy mắt đã không thấy tăm hơi.
Tiếng bước chân ngày một gần, trong đầu Già Lam nhảy dựng lên, linh tinh mách bảo đã có chuyện xảy ra. Nhưng mà đến tận bây giờ nàng cũng không biết, vấn đề ở đâu.
"Nhị nương, tam nương, tứ nương, các người mau đi nhìn đi, thú sủng nhà chúng ta đã chết hết." Người còn chưa thấy, đã nghe tiếng một tiểu cô nương, "Ta tận mắt chứng kiến, một nữ nhân mặc quần áo màu lam giết chết thú sủng của chúng ta."
Một nữ nhân mặc quần áo màu lam?
Già Lam nhìn xung quanh, trong viện này cũng chỉ có một mình nàng là nữ nhân mặc quần áo màu lam, chẳng lẽ....
Vào lúc này, Già Lam càng thêm khẳng định trực giác của mình, chỉ sợ bản thân đã rơi vào bẫy của người ta.
Làm sao bây giờ? Hiện tại có trốn cũng không kịp.
Dưới tình thế cấp bách, hai mắt Già Lam nhắm chặt, nằm ngửa trên mặt đất, nàng quyết định....Giả chết!!
Không sai, vào lúc này chỉ có thể giả chết mới bảo toàn được tính mạng. Bởi vì nàng không biết rõ, đối phương đang bày ra cái bẫy gì, nàng chỉ có thể dùng đến chiêu này thôi.
"Các người nhìn xem, chính là nàng ta. A? Sao nàng ta lại té xỉu rồi." Tiểu cô nương cuối cùng vẫn là tiểu cô nương, không có tâm kế gì, buột miệng thốt ra.
Già Lam rất nhanh cảm giác được hông bên trái có người dùng lực đá vào, ngay sau đó là trên đùi, trên cánh tay, đều bị người ta chà đạp, nàng khẽ nhúc nhích nhưng không di chuyển, nếu không bao nhiêu công sức sẽ đổ sông đổ biển mất.
"Vừa rồi còn yên lành, sao bây giờ lại ngất đi chứ? Này này, cô mau tỉnh lại! Rõ ràng lúc nãy lớn mật lắm mà." Tiểu cô nương nói ra cảm nghĩ.
Ngay sau đó, Già Lam lại nghe được tiếng mấy nữ nhân nói chuyện.
"Mặc kệ nàng ta, đi vào bên trong xem thử. Ở đây chỉ có một mình nàng, chắc chắn không chạy thoát được đâu."
"Tỷ tỷ nói đúng, chạy khỏi hòa thượng nhưng không chạy được khỏi miếu. Nha đầu này nếu đã làm chuyện gì, ai cũng không bảo vệ được nàng."
"Hai vị tỷ tỷ, làm sao hai người chắc chắn chuyện là do nàng làm? Các người không nhìn thấy nàng cũng đang ngất xỉu sao?"
"Lão Tứ đầu óc muội có phải đã hồ đồ rồi à? Không nghe Tiểu Ngải nói hả? Thú sủng trong Trân Cầm Uyển đã bị người ta giết chết. Bên trong Trân Cầm Uyển này, ngoại trừ nàng ta ra, cũng không thấy có ai khác, nếu không phải nàng làm, chẳng lẽ thú sủng chém giết lẫn nhau?"
"Nhung mà, sự việc còn chưa sáng tỏ, làm sao tỷ tỷ biết...lời Tiểu Ngải nói có phải là thật hay không?"
"Ặc..."
Mấy vị phu nhân rối rít không yên, mãi cho tới khi có người đến báo: "Hồi bẩm mấy vị phu nhân, tất cả thú sủng đều chết hết, là có người hạ độc. Hơn nữa..."
"Hơn nữa cái gì?" Một người lên tiếng hỏi.
Hạ nhân trả lời: "Hơn nữa...Còn phát hiện xác chết Lâm ma ma người hầu của đại thiếu gia ở đây."
Lúc này, có người kêu lên, dường như chạy vọt vào bên trong.
"Lâm ma ma sao lại ở chỗ này?" Giọng nói của tiểu cô nương tràn đầy ngờ vực.
Già Lam càng nghe càng cảm thấy sự tình nghiêm trọng, giả dụ nếu như chỉ có việc thú sủng chết thì không nói gì, nhưng hiện tại là người chết, ngộ nhỡ bọn họ đem tội danh giết người đổ lên đầu nàng, đây chẳng phải là bị oan sao, nàng biết đường nào minh oan cho bản thân?
"Người đâu, mau đi lấy nước đá tới, làm cho nàng ta tỉnh lại."
Không biết nữ nhân nào nói câu này, Già Lam ngay lập tức nhức đầu, nữ nhân này thật sự quá độc ác. Nàng biết mình không thể giả bộ được nữa, nhưng cũng không thể tỉnh lại liền được, bằng không nhất định bọn họ sẽ nghi ngờ.
"Cứu mạng, cứu mạng. Đừng giết ta, đừng giết ta, ta không nhìn thấy gì hết. Nếu các người muốn giết ta thì hãy giết luôn tiểu cô nương vừa mới chạy trốn khi nãy, nàng nhìn thấy, nhất định nàng ta cũng nhìn thấy như ta."
Ở trong mắt mọi người, Già Lam ngọ ngoạy tỉnh lại, gương mặt tái xanh, hoảng sợ kêu gào tựa như vừa trải qua một chuyện rất đáng sợ, không cách nào bình tĩnh được.
Phượng Tiểu Ngải nghe được tiếng gào thét của nàng, tức giận đến phình má nói: "Sao cô có thể hư hỏng thế hả? Nằm mơ cũng muốn hại ta."
Già Lam vọt tới, hai tay bắt được bả vai của nàng, dùng sức lay động: "Cô thấy người hạ độc đúng không, có đúng hay không? Hắn muốn giết chúng ta, hắn muốn giết người diệt khẩu."
Phượng Tiểu Ngải bị nàng lắc đến choáng váng đầu óc, lớn tiếng hét: "Buông ta ra. Ta không thấy những người nào khác, người hạ độc chính là cô đó."
"Người đâu, còn không mau đến bảo vệ tiểu tỷ tỷ?" Có người kêu lên, mấy tên thị vệ lập tức tiến tới, bắt giữ Già Lam.
Già Lam đã sớm có chuẩn bị, một bên kéo Phượng Tiểu Ngải, một bên để những ràng buộc ngay trước ngực, như vậy, mấy tên thị vệ cũng sẽ kiêng dè, không dám tới gần.
"Cô làm sao không nhìn thấy chứ? Nhất định cô thấy được. Mới vừa rồi ta vừa bước tới cửa, liền nhìn thấy cô từ trong nhà chạy ra còn kêu cứu mạng, không phải sao?" Già Lam cố tình chỉ dẫn câu chuyện, quả nhiên đúng là sự thật, Phượng Tiểu Sai thốt lên: "Đó là bởi vì ta thấy dơi hút máu, cho nên mới kêu cứu mạng, ta căn bản không thấy những người khác."
"Nói cách khác, vừa rồi lúc ta bước vào, cô bởi vì thấy dơi hút máu cho nên sợ quá chạy ra, có đúng hay không? Nói cách khác nữa, cô ở bên trong nhìn thấy ta, sau đó vì sợ hãi nên cô chạy ra ngoài, cô vốn tận mặt nhìn thấy ta chưa bước vào bên trong, có đúng hay không?"
Già Lam hỏi đến cùng, khiến Phượng Tiểu Ngải chết ngay tại trận, khuôn mặt tươi cười phút chốc ửng đỏ, cúi cùng ánh mắt cầu cứu nhìn về một trong số những nữ nhân quần áo lụa là. Nữ nhân kia liếc nàng một cái, sau đó nhìn sang chỗ khác, cố tình cắt đứt mọi liên hệ với nàng.
Lúc này, trong lòng Già Lam đã có suy nghĩ, chỉ là một đứa trẻ hèn mọn, ở đâu lại có tính toán thâm sâu như thế, nhất định là có người ở sau lưng xui khiến. Nhưng mà, lần này người bày mưu bố trí, chỉ e là nữ nhân kia mà thôi. Tất cả mọi người ở đây, đừng nói là đến xem nàng gặp xui xẻo đấy nhé?
Nàng chậm rãi đứng lên, buông tha tiểu cô nương trước mặt.
Mấy tên thị vệ thấy thế lập tức xông tới, tách nàng và Phượng Tiểu Ngải ra, không để cho nàng có cơ hội bắt giữ Phượng Tiểu Ngải lần nữa.
Già Lam lạnh lùng cười một tiếng, bọn họ cũng quá xem thường nàng rồi, nàng chưa tới mức phải lấy một đứa trẻ ra uy hiếp bọn họ đâu.
Nàng kiêu ngạo ngẩng đầu, cẩn thận quan sát đám người đối diện, dễ dàng nhận thấy, ba người này có thân phận không tầm thường, mà người đứng giữa chính là nữ nhân Phượng Tiểu Ngải vừa liếc nhìn có thân phận cao nhất trong đám. Trong lúc nàng đánh giá đối phương, bên kia cũng đang quan sát nàng, ánh mắt lạnh lẽo như dao cắt phóng tới, dường như muốn giết nàng ra làm trăm mảnh, từ từ cân nhắc.
Một lúc sau, Nhị phu nhân là người đầu tiên mở miệng nói chuyện: "Cô có biết tội của mình là gì không?"
Già Lam nghe được những lời này, thật sự rất muốn cười lớn: "Muốn tăng thêm tội cần gì phải nói nhiều? Các người đông người như vậy, không nghe câu 'miệng nhiều người xói chảy vàng' sao (ý chỉ dư luận có sức mạnh ghê gớm, sau nói trăm người ngàn ý, xấu tốt lẫn lộn),cho dù ta không có làm gì hết, chỉ cần các người đồng lòng nói ta giết người, hạ độc thú sủng, cho dù ta có há miệng cầu xin nghìn lần cũng không giải oan được cho bản thân."
Nhị phu nhân nở nụ cười nhàn nhạt, không tìm thấy hàn ý, ngược lại như đang tìm tòi thú vị: "Cô cũng thật thông minh, nếu đã như vậy, ta cũng không muốn tốn nước miếng với cô. Ta cho cô hai con đường, con đường thứ nhất, cô lập tức biến khỏi Phượng gia, từ nay về sau không được có liên quan đến Phượng gia, đặc biệt là Đại thiếu gia. Ta sẽ đem chuyện này giải quyết ổn thỏa, coi như chưa có gì xảy ra."
"Vậy còn con đường thứ hai?" Già Lam hỏi.
"Con đường thứ hai?" Nhị phu nhân hừ lạnh, "Rất đơn giản! Giết người đền mạng! Hơn nữa cô giết chết ma ma chăm sóc Đại thiếu gia từ nhỏ, cô nghĩ Đại thiếu gia nếu biết được hung thủ là cô, hắn ta sẽ làm gì?"
Ma ma đã chết, ắt hẳn A Sách sẽ rất đau lòng. Nhưng mà, nàng biết A Sách sẽ không tin nàng là kẻ giết người.
Già Lam hít một hơi thật sâu, liếc mắt cười khẽ: "Đa tạ ý tốt của phu nhân, chỉ có điều ta là người cứng đầu, bà muốn ta đi, ta nhất định sẽ không đi. Bà muốn ta rời đi ta càng không đi. Bà muốn ta rời xa A Sách, ta nhất quyết sẽ ở bên cạnh hắn."
"A Sách?" Giọng nói sắc bén của Tam phu nhân réo lên, ánh mắt nhìn Già Lam tựa như nàng phạm phải điều gì đó không thể tha thứ được.
"Có vấn đề gì à?" Già Lam nhướng mày, lấy thiệp mời bằng vàng từ trong ngực ra, cong môi cười nói, "Hơn nữa, bởi vì ta chữa khỏi bệnh cho hoàng hậu nước láng giềng, nên Phượng thái quân đích thân mời đến đây, vẫn chưa gặp được bà nói chúc mừng, sao có thể dễ dàng rời đi như vậy?"
Lời của nàng vừa thốt ra, sắc mặt Tam phu nhân lập tức trở nên khó coi.
Lúc này, Tứ phu nhân mới yếu ớt chen vào: "Nếu như Phượng thái quân đã đích thân mời, hay là ở lại đây đi."
Già Lam hứng thú đánh giá Tứ phu nhân, vị phu nhân này bề ngoài có vẻ đơn thuần, nhưng nàng không quên, mới vừa rồi ánh mắt tiểu cô nương nhìn về phía bà ta, cho nên bà ta chắc hẳn có liên quan đến chuyện này.
Nói cách khác, mấy vị phu nhân trong phủ đều là người không đơn giản. Nhị phu nhân thâm sâu khó lường, Tam phu nhân chanh chua điêu ngoa, Tứ phu nhân nhìn ngây thơ, nhưng thật chất che giấu mưu mô, thế nhưng lại không ai có thiện ý với nàng. Đột nhiên nàng cảm thấy mất mát, nếu nàng thật sự ở cùng một chỗ với A Sách, không biết còn phải vượt qua bao nhiêu chướng ngại.
"Cô cho rằng cô còn cơ hội gặp Phượng thái quân sao?" Nhị phu nhân lạnh lùng cười một tiếng, nói tiếp, "Ta nói cho cô biết, Phượng gia chúng ta sẽ không thừa nhận một nữ nhân có thân phận thấp hèn lai lịch không rõ làm con dâu. Cô đã lựa chọn con đường thứ hai, vậy đừng trách chúng ta không khách khí..."
Bà ta ra hiệu với mấy tên thị vệ, bốn thanh kiếm lóe sáng đồng thời bay ra khỏi vỏ, mũi kiếm hướng về phía Già Lam.
Bốn gã kiếm sư cấp sau!
Thế cục như vậy chắc chắn đã có sự chuẩn bị, đúng là muốn đưa nàng vào chỗ chết mà.
"Ta hỏi cô một lần nữa, cô vẫn kiên trì lựa chọn con đường thứ hai sao?" Nhị phụ nhân mở nụ cười nhàn nhạt bên môi hỏi.
Già Lam cắn môi, cổ ngẩng cao, kiên định đáp: "Bà nghe cho rõ đây, trừ khi A Sách muốn ta rời đi, bằng không ta tuyết đối không rời đi, nhất định không vứt bỏ quan hệ với hắn."
Nàng từ từ hất cằm, ánh mắt nhìn bọn họ không hề dao động.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...