Sáng sớm hôm sau, quả nhiên có một nam tử đưa tới một chồng ngân phiếu, Tiền Sắt Sắt nhìn thấy mà chảy cả nước miếng, nhưng nàng lại không biết tỉ suất hối đoái giữa vàng và bạc của thời đại này, nên đành phải lưu luyến chuyển chồng ngân phiếu ấy về tay của Chung Ly Tà: “Mỹ nhân sư phụ đếm đi, xem có đủ không.”
Tiền Sắt Sắt bị xấp ngân phiếu hấp dẫn, nên mở miệng nói chuyện mà quên luôn cả việc đang có người ngoài ở đây.
Chung Ly Tà bất đắt dĩ đỡ trán, đúng là đồ tiểu tham tiền thấy tiền sáng mắt, cứ thấy tiền là không thèm để ý gì hết! Cũng may là ở đây không có người ngoài. Người nam tử kia định lên tiếng nói, nhưng nhìn thấy vẻ mặt chủ tử liền lập tức hiểu được, chủ tử đây là không thích mình quá tò mò về con tiểu hồ ly này rồi, y sờ sờ mũi, nếu đã không muốn mình tò mò, vậy mình lập tức rời đi là được rồi nhỉ.
Chung Ly Tà nhận lấp xâp ngân phiếu từ đôi móng vuốt của Tiền Sắt Sắt đưa lên, sau đó nói: “Số ngân phiếu này, Tả Phong đã mang vào đây, vậy thì hiển nhiên đã đếm đủ rồi.”
Tả Phong? Là nam tử vừa nãy sao? Nàng nhớ rõ, hôm qua mỹ nhân sư phụ có nói ở đây là Bách Hoa lâu, Bách Hoa lâu? Không phải chính là thanh lâu thời cổ đại sao? Mỹ nhân sư phụ mở thanh lâu? Có phải là để thu thập tin tức tình báo các thứ linh tinh, rồi sau đó thống nhất thiên hạ không nhỉ?
Tiền Sắt Sắt càng ngẫm nghĩ càng thấy có đạo lý, mỹ nhân sư phụ nhà nàng có tiền, có trường sinh bất lão, chỉ còn thiếu mỗi quyền lực thôi.
Tiền Sắt Sắt ngồi trên mặt bàn, còn Chung Ly Tà thì ngồi trên chiếc ghế đối diện với Tiền Sắt Sắt, Tiền Sắt Sắt vừa ngẩng đầu lên đã gặp ngay Chung Ly Tà đang mang nụ cười ấm áp và ánh mắt chiều chuộng, trong lòng rung động một chút, tâm tình nháy mắt đã thoải mái hơn.
Nhưng có nên hỏi không đây, thôi thì dù sao lòng hiếu kỳ đã có thể giết chết một con mèo, vậy giết chết một con tiểu hồ ly như nàng không phải sẽ càng đơn giản?
“Mỹ nhân sư phụ mở thanh lâu ạ?” Tiền Sắt Sắt ngoe nguẩy đuôi, hai lỗ tai cũng theo động tác đó mà động đậy, hai mắt mở to chớp chớp nhìn Chung Ly Tà, ra vẻ tò mò.
Chung Ly Tà không thể nổi giận với Tiền Sắt Sắt, bất kể lời nói của nàng chọc tức y đến thế nào, cũng như những việc nàng làm gây khó chịu ra sao, y vẫn không hề nghĩ đến việc nổi giận với nàng.
Thế nên hiện tại Tiền Sắt Sắt mở miệng hỏi vấn đề này, y cũng chỉ cười cười rồi nói: “Vì sao Sắt Sắt lại cho rằng vi sư mở thanh lâu?”
Tiền Sắt Sắt vươn cao cái đuôi hơn, vẻ mặt đắc ý nhìn Chung Ly Tà, nhưng bộ dáng đắc ý dạt dào đó nhìn thế nào cũng thấy vô cùng đáng yêu: “Mỹ nhân sư phụ bảo cái tên Tiêu Dao Vương gì đó mang tiền đến Bách Hoa lâu, vậy thì đương nhiên Bách Hoa lâu này là do mỹ nhân sư phụ mở rồi, mà cái danh hoa lâu không phải là chỉ thanh lâu đó sao, thế nên nhất định mỹ nhân sư phụ đây là mở thanh lâu rồi còn gì.”
Chung Ly Tà lập tức cười ngất: “Sắt Sắt lợi hại quá ha, còn biết từ ngữ ví von nữa chứ, tiếc là Sắt Sắt lại nói không đúng rồi. Ai nói hoa lâu là chỉ thanh lâu vậy hả? Bách Hoa lâu là hoa viện (cửa hàng cây cảnh) lớn nhất Lâm Ngôn Quốc, chuyên bán các loại cây cảnh quý hiếm đấy!”
Lâm Ngôn Quốc? Tiền Sắt Sắt trợn tròn mắt, đây là tên của cái đất nước chim không thèm ỉ* mà nàng đang sống sao? Nàng chưa nghe thấy tên này bao giờ cả. Lại nhớ đến tên Dương Thành trước đó đã nghe qua, quả nhiên đây là một triều đại không tồn tại trong lịch sử rồi!?
Tiền Sắt Sắt cảm thấy bản thân mình thật bi kịch, nhưng cảm giác này cũng chỉ thoáng qua, đảo mắt một cái lại thấy bản thân mình thật viên mãn, mới vừa rồi mình còn kiếm được tiền, lại còn có một mỹ nam cực phẩm làm sư phụ nữa mà.
Nhưng quan trọng nhất vẫn là mỹ nhân sư phụ đối xử với nàng rất hào phóng, mặc dù nàng không biết rõ tỉ giá hối đoái ở đây nhưng một trăm lượng hoàng kim chắc chắn không phải là một con số nhỏ, thế nhưng mỹ nhân sư phụ lại không chút chần chừ suy nghĩ lập tức đáp ứng cho nàng.
Tiền Sắt Sắt nghịch ngợm vươn móng vuốt kéo kéo xấp ngân phiếu trong tay Chung Ly Tà, hỏi: “Mỹ nhân sư phụ bán hoa ạ?” Nàng nhớ rõ trên đảo nhỏ nàng và mỹ nhân sư phụ ở toàn trồng cỏ dại….thôi được, là thảo dược, nhưng theo lý mà nói thì mỹ nhân sư phụ hẳn phải mở hiệu thuốc mới đúng chứ, sao lại mở hiệu bán hoa, còn là hiệu hoa lớn nhất nước nữa, thế này không phải là lũng đoạn thị trường rồi sao?
Nước miếng lập tức ứa ra, lũng đoạn đó….thế thì có biết bao nhiêu là tiền là bạc chứ.
Hai tay Chung Ly Tà tùy ý đặt trên mặt bàn, rồi cúi người gối đầu lên tay, vừa vặn đối diện với Tiền Sắt Sắt đang ngồi xổm trên mặt bàn. Rõ ràng là động tác của trẻ con, thế nhưng Chung Ly Tà lại tạo ra một loại cảm giác xuất trần. Trên mặt trong mắt đều là ý cười, bừng sáng như ánh mặt trời ngày đông, vừa đủ để ấm người, lại không làm người khác cảm thấy nhiệt tình thái quá: “Cuộc sống hằng ngày cái gì cũng phải cần tiền, nếu không làm ăn gì đó làm sao nuôi Sắt Sắt ăn no mặc ấm được đây, còn phải cho tiền Sắt Sắt nữa, lấy ở đâu ra đây chứ?”
Tiền Sắt Sắt cảm thấy gương mặt bốc cháy phừng phừng, mỹ nhân sư phụ cứ như nhìn thấu được bản chất tham tiền háo sắc của nàng ấy nhỉ. Nhưng lại ỷ vào việc bản thân bây giờ là một con tiểu hồ ly, gương mặt có đỏ người ta cũng không nhìn thấy được, nên Tiền Sắt Sắt còn làm ra vẻ hợp tình hợp lý nói: “Tuy người ta vẫn hay nói tiền tài là vật ngoài thân, nhưng chúng ta cũng không thể không lưu ý rằng nếu không có tiền thì việc gì cũng không thể nên cơm nên cháo, Vậy nên, Sắt Sắt đang vơ vét của cải cũng là để đảm bảo chất lượng cuộc sống mà thôi.”
Chung Ly Tà cười cười, từ trong lòng lấy ra một miếng ngọc bài rồi nói với Tiền Sắt Sắt: “Nếu Sắt Sắt biết quản lý tài sản như thế vậy vi sư để Sắt Sắt làm quản gia luôn nhé!”
Tiền Sắt Sắt vươn móng vuốt đón lấy ngọc bài từ tay Chung Ly Tà, quan sát một chút, thì thấy nó cũng chỉ là một miếng ngọc bài bình thường mà thôi, chỉ là trên mặt có khắc chữ Chung Ly Tà. Mặc dù lớn, nhưng chất ngọc lại không tốt, Tiền Sắt Sắt nhìn xong lại trả trở về: “Mỹ nhân sư phụ, ngọc bài này chất lượng kém quá. Sao mỹ nhân sư phụ lại mua nó vậy? Sao lại để người ta lừa vậy chứ?”
Tiền Sắt Sắt dùng ánh mắt thương hại nhìn Chung Ly Tà, tội nghiệp mỹ nhân sư phụ nhà mình bị người ta lừa, miếng ngọc kém như vậy mà còn nâng niu như bảo bối.
Ban đầu Chung Ly Tà còn cảm thấy khó hiểu, nhưng sau khi nghe Tiền Sắt Sắt nói xong, tự nhiên hiểu được tiểu hồ ly này là đang cho rằng y xem miếng ngọc này là bảo bối rồi. Ánh mắt lóe lên, hỏi: “Sắt Sắt không cần?”
Tiền Sắt Sắt định trả lời là không cần, nhưng sau khi nhìn thấy ánh sáng lóe lên trong mắt Chung Ly Tà, hai mắt lập tức đảo tròn, lời nói đã đến bên miệng lập tức đảo đi: “Cần, ai bảo ta không cần. Đồ vật mỹ nhân sư phụ cho nhất định là đồ tốt.”
Lời còn chưa dứt thì hai móng vuốt đã chồm tới cướp lại miếng ngọc bài từ tay Chung Ly Tà. Lại quan sát lúc lâu, rốt cục vấn không phát hiện miếng ngọc bài này có gì đặc biệt, lại cẩn thận ngẩng đầu lên, hỏi: “Mỹ nhân sư phụ, miếng ngọc bài này có gì tốt ạ?”
Chung Ly Tà lập tức bật cười, thật láu cá, rõ ràng không thấy miếng ngọc bài này tốt chỗ nào, nhưng mới chỉ thấy chút ánh sáng lóe lên trong mắt mình đã lập tức biết được mình đang trêu đùa nó, liền sửa miệng ngay. Cười xong, Chung Ly Tà mới kiên nhẫn giải thích: “Ngọc bài này là bằng chứng với ngân hàng tư nhân, có miếng ngọc bài này, thì có thể lấy hiết tiền trong ngân hàng của vi sư được đấy.”
Hai mắt Tiền Sắt Sắt lập tức sáng lên, tất cả tiền sao? Thế không phải nàng đã trở thành tiểu phú bà rồi?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...