Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Sau khi Nguyên Thần Tử và đạo trưởng Trường Linh rời đi hơn mười phút, trong dòng sông chỗ một đám rong gần bờ đột nhiên nổi bong bóng nước.
Ùm! Sau đó, một người ngoi ra khỏi mặt nước.
Người này chính là Địa Tâm lão tổ.
Để thoát khỏi sự truy kích của báo đen, ông ta đã trốn xuống nước, như vậy thì có thể che giấu hơi thở trên người mình.
Lần này Địa Tâm lão tổ nhân lúc hỗn loạn cuỗm mất linh chi nghìn năm từ tay hai con báo đen và bốn Đại Tiên Thiên, ông ta vô cùng đắc ý.
Nhiều cao thủ như vậy đều không chiếm được, vậy mà ông ta lại lấy được linh chi nghìn năm, sao có thể không kiêu ngạo.
Sau khi ra khỏi mặt nước, ngoài kiêu ngạo ra, Địa Tâm lão tổ còn phải suy nghĩ vấn đề thoát thân.
Ông ta cân nhắc một lượt, hình như mình không trốn đi đâu được.
Trên người chỉ có hai tấm bùa, ông ta đã dùng hết.
Nếu lại chạm mặt hai con báo thì ông ta không có lòng tin mình có thể cắt đuôi chúng lần nữa.
Địa Tâm lão tổ nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một cách là nhanh chóng ra khỏi sơn cốc, trở lại thế giới bên ngoài.
Dù sao ông ta cũng thoát khỏi hai con báo rồi, phía sau không còn mối đe dọa lớn, bây giờ nhanh chóng đến cửa ra mới là sự lựa chọn đúng đắn.
Địa Tâm ngắm chuẩn phương hướng, chạy như bay về phía lối ra.
Nhưng ông ta mới đi được một đoạn, trong rừng sâu cách mấy trăm mét phía sau bỗng vang lên tiếng gào thét rung trời.
"Gừ!"
Tiếng gào này khiến Địa Tâm lão tổ run rẩy cả người, vội vàng bước nhanh hơn.
Ông ta thầm mắng trong lòng: "Hai con súc sinh này nhạy bén quá chừng, lão phu mới ra khỏi mặt nước mà chúng đã cảm nhận được.
Không phải là mũi chó đấy chứ?"
"Gừ gừ gừ!"
Địa Tâm nhận ra đây là tiếng gầm của báo, chúng muốn đuổi theo ông ta.
Ông ta rầu thúi ruột, chỉ có thể liều mạng chạy như điên.
...
Mà lúc này, Dương Bách Xuyên và Hạ Lộ vẫn chưa biết Địa Tâm lão tổ, hai con báo và Nguyên Thần Tử, Trường Linh lão đạo đều đang đi về phía họ.
Trong lúc ôm cây đợi thỏ, Dương Bách Xuyên ngồi tại chỗ, vừa nói chuyện với Hạ Lộ vừa xem truyền thừa Vu Hàm mới nhận được ở trong đầu.
Đầu tiên là Vu thuật, đây là thứ anh hứng thú nhất.
Theo lời sư phụ thì Vu thuật là pháp thuật cổ xưa dùng máu làm chất dẫn, mạnh hơn pháp thuật của người tu chân rất nhiều.
Nhưng sau khi xem một hồi, Dương Bách Xuyên phát hiện ra Vu thuật đều sử dụng máu làm chất dẫn, kết hợp với pháp chú và sức mạnh để tiến hành.
Thật ra nó không giống pháp thuật cho lắm, mà giống nguyền rủa hơn.
Pháp chú thứ nhất là chú Tinh Huyết.
Sau một hồi nghiên cứu, Dương Bách Xuyên định thử một chút.
Anh ép một giọt máu trên ngón tay ra, sau đó niệm một câu pháp chú rồi bắn vào một bụi cây phía trước.
"Đi!"
Máu bắn lên bụi cây.
Tiếp đó, Dương Bách Xuyên nghĩ trong đầu: "Đốt!"
Một giây sau, giọt máu bỗng nhiên hóa thành ngọn lửa, bụi cây lập tức cháy hừng hực, cuối cùng hóa thành tro..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...