Ngay cả Ninh Kha cũng mới vừa mới phản ứng lại, cô nhìn thấy Dương Bách Xuyên xuất hiện, toàn thân chấn động, nước mắt lập tức rơi xuống, lắc đầu phát ra tiếng ưm ưm.
Ninh Kha biết điều khiển từ xa của quả bom nằm trong tay tên cướp này, cô cảm động nhưng càng lo lắng cho Dương Bách Xuyên, lỡ như tên cướp kích nổ bom, đến lúc đó Dương Bách Xuyên cũng chạy không thoát.
Dương Bách Xuyên nhìn Ninh Kha, cho cô một ánh mắt an ủi, anh nhìn chằm chằm động tác của tên cướp, anh cũng sợ tên cướp cướp kích nổ bom.
Nói không căng thẳng là giả.
Lúc này tên cướp cười âm độc, nói: “Cổ võ giả ở Trung Quốc khá mạnh ~”
Nói đến đây, hắn ta dừng lại một chút rồi nói rõ từng từ một: “Nhưng… Mày có thể mạnh hơn bom không?”
Cuối cùng tên cướp nói thật nhanh, vươn tay ra.
Sau đó cười đểu, đột nhiên đẩy Ninh Kha xuống cửa sổ.
Cùng lúc đó bấm điều khiển kích nổ quả bom.
Dương Bách Xuyên vẫn nhìn chằm chằm vào hành động của tên cướp, khi hắn ta vươn tay anh đã nhìn thấy điều khiển từ xa trong tay hắn ta, anh tuyền linh thức qua, rồi nhào tới ngăn lại.
Công lực linh thức bách trận bách thắng không làm anh thất vọng, trong nháy mắt Dương Bách Xuyên cướp điều khiển từ xa, hơn nữa còn đánh một đòn vào đầu tên cướp này, lập tức khiến đầu hắn ta nổ tung.
Nhưng điều khiến Dương Bách Xuyên không thể ngờ là tên cướp sẽ đẩy Ninh Kha xuống cửa sổ.
Mắt anh đỏ bừng, cầm điều khiển từ xa, sau khi giế t chết tên cướp, Dương Bách Xuyên lập tức nhảy ra ngoài cửa sổ, phải cứu được Ninh Kha.
Đây là tòa nhà tám tầng, ít nhất cũng cao 25 mét.
Rơi xuống từ độ cao này chắc chắn phải chết, nhưng Dương Bách Xuyên là người tu chân, anh có thể mạo hiểm đặt cược.
Nhưng mà Ninh Kha thì không thế được, mặc dù Dương Bách Xuyên đã truyền thụ cách tu chân cho cô ấy, nhưng tu vi chỉ mới Luyện Khí kỳ tầng một, rơi xuống chỉ có một con đường chết.
Vì vậy, Dương Bách Xuyên nhảy xuống cứu Ninh Kha, suy nghĩ của anh rất đơn giản, mình có chân khí hộ thân, có thể chiến đấu một phen, sẽ không bị ngã chết.
Anh đột nhiên nhào tới, trong nháy mắt lập tức ôm lấy Ninh Kha rồi cố gắng vận chuyển chân khí, giảm thiểu áp lực rơi xuống.
Còn Ninh Kha nước mắt đầy mặt, nhìn Dương Bách Xuyên, cô phát ra tiếng khóc hu hu.
Trong lúc rơi nhanh xuống, Dương Bách Xuyên nhìn cô khẽ nói: “Đồ ngốc đừng khóc nữa, người đàn ông của em không chết được đâu ~”
Nói xong, Dương Bách Xuyên đột nhiên xoay cơ thể Ninh Kha lại, trong nháy mắt tư thế hai người rơi xuống biến thành Dương Bách Xuyên ở dưới, Ninh Kha ở trên.
Sau đó chân khí bao phủ toàn bộ cơ thể, anh đặt cược sức mạnh cơ thể của mình một lần, sẽ không bị ngã chết.
“Ầm ~”
Rơi xuống đất rồi.
Đây là suy nghĩ cuối cùng trong đầu Dương Bách Xuyên, mí mắt càng ngày càng nặng, cuối cùng ngất đi, nhìn Ninh Kha không sao, trong lòng anh thả lỏng, cuối cùng mất ý thức.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...