Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Mặc dù nhóm Tử Hoàng cũng có tu vi mạnh mẽ, nhưng Dương Bách Xuyên nhìn ra được Yêu Ma hôm nay không tầm thường, hắn sợ đám thủ hạ Tử Hoàng chịu thiệt. Hơn nữa sau khi khí Yêu Ma chui vào trong người, Dương Bách Xuyên đã được trải nghiệm, không phải trong phút chốc là có thể hóa giải.

Vẫn là phải cẩn thận thì tốt hơn.

Nhóm Đại Yêu và tu chân giả là đá nền lớn nhất của Vân Môn, tổn thất một người Dương Bách Xuyên cũng không muốn.

“Vâng!"

Hắc Hồ tứ yêu nhận lệnh rời đi.

Nhưng mà lúc này, nghé con, Chồn nhỏ, thú Vân Lôi, tiểu Phượng Hoàng đều đã tới bên cạnh Dương Bách Xuyên.

Tất nhiên chim Thần Ma cũng có mặt, từ lúc Dương Bách Xuyên bắt đầu đại chiến, tên này đã chuồn khỏi vai của hẳn, giờ phút này lại đang đậu trên cái đầu khổng lồ của thú Vân Lôi.

“Chủ nhân, bọn ta đến rồi!" Nghé con nói.

“Cẩn thận hỗ trợ, để ta trợ công” Dương Bách Xuyên không quay đầu, nói.

“Vâng.”

Nghé con và thú Vân Lôi lật lượt đứng hai bên trái phải của Dương Bách Xuyên, toàn thân cả hai đều tỏa ra vầng sáng, nhìn chằm chằm Yêu Ma ở đối diện.

Yêu khí ngút trời.


Nhưng mà Dương Bách Xuyên vẫn truyền âm nói “Ra tay cẩn thận, đừng làm tổn thương cơ thể của con ta, trấn áp phong ấn là chính.”

Hắn không thể không căn dặn, cơ thể của con trai bị Yêu Ma chiếm lấy, nhưng không thể ra tay hủy cơ thể của con trai.

“Ha ha! Không ngờ lại đều là thần thú dị thú, xem ra hôm nay bổn tọa có lộc ăn rồi!"

Đối phương nghiền ngắm nói.

Lửa giận của Dương Bách Xuyên ngút trời, ngay sau đó ngân quang trong tay chợt lóe, hắn không thể nhịn được nữa.

“Hắc Liên, ta cần giúp đỡ!”

“Kiếm trận Hắc Liên, phong.”

Dương Bách Xuyên chợt bộc phát, mượn sức mạnh của Hắc Liên, chém ra một kiếm. Kiếm khí tung hoành, muôn vàn kiếm ảnh nhắm vẽ phía Yêu Ma.

“Grào!”

“Chiếp!"

“Chít chít!”

“Grào grào!”

Nghề con, tiểu Phượng Hoàng, thú Vân Lôi và Chồn nhỏ cũng lập tức ra trận.

Yêu Ma vốn luôn tỏ ra nhẹ nhàng, bỗng nhiên sắc mặt thay đổi, trong mắt hẳn ta lóe qua vẻ kinh ngạc, nhưng lại phát hiện khí tức của Dương Bách Xuyên cũng thay đổi.

Không ngờ chém ra một kiếm lại mang theo khí tức Hồng Hoang.

Là một ma đầu, hẳn ta biết khí tức Hồng Hoang có ý nghĩa gì.

Hắn ta không dám lơ là, trường thương đầu lâu quỷ dị trong tay đột nhiên vung lên.

“Tam Yêu tứ Ma, giết!"

Ma đầu vừa dứt lời, Dương Bách Xuyên lại thấy trên trường thương đầu lâu trong tay hẳn ta bùng lên yêu khí, tiếp theo bảy đầu lâu lấp lóe tỏa sáng.

Ngay sau đó, nó biến thành bốn ma thú vô cùng to lớn và ba sinh linh hình người thân cao chín thước, tất cả đều không thấy rõ mặt mũi, nhưng lại có yêu khí và ma khí ngút trời.

“Grào gào grào..."


Từng tiếng rống giận đinh tai nhức óc.

“Ầm ầm ầm!"

Giao chiến giữa tia chớp.

Cả thế giới dưới đất đều đang run rẩy.

Dương Bách Xuyên bước ra khỏi kiếm trận Hắc Liên, xông về phía Yêu Ma, lại bị đối phương ngăn chặn, nhưng có sự trợ giúp của nhóm nghề con.

Sau một đòn này, hai bên lại tách ra.

Sắc mặt Yêu Ma cuối cùng cũng tối sầm, không còn sự nhẹ nhàng lúc trước, nhìn chằm chằm Dương Bách Xuyên, cay nghiệt nói: "Thì ra trong người tiểu tử ngươi có tồn tại mạnh mẽ, chẳng trách có thể khuấy động Tiểu Yêu Giới và đảo Tán Tiên tới mức long trời lở đất. Xem ra bổn tọa coi thường ngươi rồi.”

“Yêu nghiệt, bây giờ rời khỏi cơ thể của con trai ta vẫn còn kịp” Dương Bách Xuyên trầm giọng nói.

“Ha ha ha..."

Nghe vậy, Yêu Ma cười như điên.

Một lúc sau, hẳn ta lại vẫn u ám nói: “Quả thật tồn tại mạnh mẽ trên người tiểu tử ngươi khiến bổn tọa rất kiêng dè, nhưng ngươi cho rằng như vậy đã có thể khiến bổn tọa khuất phục, thì ngươi ngây thơ quá rồi.”

“Ha ha, đừng quên, cơ thể và Nguyên Thần của con trai ngươi đều ở trong lòng bàn tay của bổn tọa, chỉ cần bổn tọa muốn, lúc nào cũng có thể khiến con trai ngươi hồn bay phách tán."

“Bây giờ... cho mấy yêu thú bên cạnh ngươi lui xuống, để những thủ hạ Yêu tu kia của ngươi đều dừng tay, đừng phản kháng. Nếu như dám phản kháng, bây giờ bổn tọa sẽ cho ngươi xem kịch, ha ha ha!”

Dứt lời, trên mặt Yêu Ma đột nhiên bắt đầu vặn vẹo, trông vô cùng đau khổ.


Ngay sau đó, hẳn ta lại lên tiếng: “Cha... mặc kệ con, giết ma đầu này, con sống không bằng chết, chết chính là giải thoát. Giết..."

“Hừ!"

Sắc mặt hẳn ta lại thay đổi, khôi phục vẻ u ám lúc trước, nói: "Thế nào? Có muốn cá cược, để con trai ngươi hồn bay phách tán không, ha ha ha!”

Hai tay Dương Bách Xuyên siết chặt, tất nhiên hắn biết rõ vừa rồi là Yêu Ma cố tình thả Nguyên Thần của con trai ra, làm quấy nhiễu hắn.

Hắn nghe Dương Nguyên Thanh nói, trong lòng biết rõ giây phút này con trai đang bị Yêu Ma khống chế Nguyên Thần, hơn nữa còn là một trạng thái vô cùng đau khổ.

Con trai bảo hắn mặc kệ, giết chết Yêu Ma.

Nhưng, làm sao hắn có thể?

Hắn là một người cha, có thể nhìn con trai chết ư?

Hai hàng nước mắt rơi xuống.

Nam nhỉ không dễ dàng rơi nước mắt, chỉ là chưa tới chỗ đau thương.

Trong lòng Dương Bách Xuyên đang rỉ máu.

Sau đó, hẳn hít sâu nói: "Tất cả mọi người dừng lại!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui