Dương Bách Xuyên kinh ngạc: "Ba vạn dặm dưới lòng đất?"
"Lấy Vân Môn của ngươi làm tiêu chuẩn, đi chín mươi vạn dặm về phía tây, rồi thắng xuống đất ba ngàn dặm, chính là nơi này” Chim Thần Ma giải thích với Dương Bách Xuyên.
Chim Thần Ma biết rõ như vậy, Dương Bách Xuyên cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Dương Bách Xuyên nghĩ lại có lẽ hắn đã đi ra khỏi địa phận của Chín đại Tin Cương Tu Chân Giới, thời gian đã trôi qua trăm năm, hẳn đã đi theo ngọn đèn bổn mạng trong bóng đêm vô tận của trận pháp suốt trăm năm, cuối cùng cũng có ngày hôm nay.
Lúc này ngọn đèn bổn mạng dẫn đường vẫn lơ lửng tiến về phía trước, Dương Bách Xuyên vẫn tiếp tục đi theo.
Cung điện trước mắt nằm ở bên kia sông Nham, ngọn đèn dẫn đường bổn mạng đưa Dương Bách Xuyên đến bên bờ sông nham thạch nóng chảy.
Ở đây có một con đường nhỏ dẫn đến bên kia sông, sau khi ngọn đèn dẫn đường bổn mạng qua sông, đến trước cung điện lớn thì đột nhiên chấn động dừng lại.
Dường như có một bức tường đang chặn ngọn đèn chỉ dẫn bổn mạng.
“Quạ đen, làm sao vậy?" Dương Bách Xuyên vội vàng hỏi chim Thần Ma, hẳn biết chim Thần Ma luôn ở bên cạnh.
"Có kết giới tồn tại~" Giọng điệu lười biếng của chim Thần Ma vang lên trong đầu Dương Bách Xuyên.
Dương Bách Xuyên nhướng mày hỏi: "Có cách nào không?"
"Không có cách nào, ngươi phải biết rằng trạng thái hiện tại chỉ là một hình ảnh do thiên cơ bày ra, ngọn đèn dẫn đường bổn mạng có thể đưa ngươi đến đây, cũng chứng tỏ con trai ngươi đang ở đây, tiếp theo ngươi phải tự mình hành động, hiểu ý tử của lão tử không?" Giọng điệu của chim Thần Ma nghe như đang nằm mơ.
"Được rồi, ta phải làm sao mới có thể tỉnh lại?" Nếu đã như vậy, hần không muốn ở lại đây thêm một phút giây nào nữa, sau khi biết rõ nơi này, ý thức trở về, dẫn người đến giết chết người ở đây, cứu con trai ra mới là chuyện quan trọng nhất.
"Rất đơn giản, niệm trong lòng một câu, thiên diễn hồi khứ, là ngươi có thể trở về.” Chim Thần Ma nói
Dương Bách Xuyên khẽ niệm trong lòng, ngay sau đó choáng váng đầu óc, cung điện trước mắt cũng biến mất.
Bên ngoài nổ ầm một tiếng, ánh sáng từ trận pháp cũng tiêu tan.
Dương bách Xuyên mở mắt.
Hắn vẫn ở trên đỉnh núi Vân Môn, ánh sáng của trận pháp tắt đi, xung quanh là nghé con và mấy người Tiểu Phượng Hoàng, bên ngoài là Triệu Nam và mấy nữ nhân khác, phụ mẫu con cái.
Nhưng sau đó chỉ chớp mắt thôi cũng khiến hân sửng sốt, hẳn thấy trên người mọi người đều phủ một lớp tro bụi rất dày, như những tượng đá.
"Chủ nhân tỉnh rồi~"
Nghé con và những người khác là trung thành nhất, vẫn luôn bảo vệ xung quanh Dương Bách Xuyên, hộ pháp cho hẳn, cũng là người đầu tiên phát hiện Dương Bách Xuyên đã tỉnh lại.
Giọng Nghé con đã đánh thức những người khác.
"Xuyên Tử...."
"Phụ thân...”
Một loạt âm thanh vang lên, mọi người thấy Dương Bách Xuyên thức dậy đều vội vàng đi tới.
"Xuyên đại ca sao rồi?" Nguyên Tranh lập tức hỏi ra điều mà mọi người đều muốn hỏi.
Dương Bách Xuyên hít sâu một hơi nói: "Tìm được rồi.”
Tìm được rồi...
Ba chữ ngắn ngủi, lúc này dừng lại trong miệng của Nguyên Tranh, giống như âm thanh của tự nhiên.
Những người khác cũng thở phào một hơi.
Ở metruyen hot. vn là ra mới nhất và đầy đủ nhất, các bên khác lấy về chắc chắn thiếu nội dung. Truyện ra nhanh hơn cả mấy chục chương.
Các bạn vào google.com gõ me_truyen_hot và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Nhưng vào lúc này mẹ hẳn là Đoan Mộc Uyển Nhi lại run rẩy nói: "Con trai... Con..."
Bà nhìn chằm chằm Dương Bách Xuyên, nước mắt trào ra.
Đoan Mộc Uyển Nhi vừa nói lời này liền thu hút mọi người xung quanh, mọi người đều nhìn về phía Dương Bách Xuyên, tất cả đều há hốc miệng.
Vừa rồi bọn họ chỉ quan tâm đến chuyện có được Dương Thanh Nguyên không, lúc này Đoan Mộc Uyển Nhi lại nói vậy, mọi người mới nhận ra Dương Bách Xuyên đã xảy ra thay đổi lớn.
Dương Bách Xuyên ngồi xếp bằng trong trận pháp, trên mặt vậy mà lại xuất hiện nếp nhăn, lúc này trông giống như một ông lão tám mươi tuổi vậy.
Trăm năm qua, Dương Bách Xuyên đã thiêu đốt trận pháp của mình để duy trì sức mạnh Thiên Cơ, nói trắng ra là tuổi thọ.
Liên tục thiêu đốt máu huyết suốt trăm năm, tuy. là duy trì được lâu, nhưng không phải bất kỳ ai cũng có thể chịu được.
Cũng may mà Dương Bách Xuyên có tu vi mạnh mẽ vượt qua những tu sĩ cùng đẳng cấp khác, nếu đổi lại là người bình thường thiêu đốt máu huyết suốt trăm năm thì đã chết từ lâu rồi.
Chỉ già đi thôi cũng may mắn lắm rồi.
"Xuyên Tử...” Triệu Nam và mấy người phụ nữ khác lúc này đều run rẩy.
Dương Bách Xuyên đương nhiên phát hiện thay đổi trên người mình, đối diện với sự lo lắng của người thân, hẳn cười nói: "Không sao đâu, chỉ hao tổn một ít máu huyết mà thôi, tu luyện một chút là có thể bù đắp lại."
Nhưng sự thật đơn giản như hắn nói sao?
Đó chẳng qua chỉ là một lời an ủi người thân mà thôi, thực tế thì hẳn biết rõ tình hình của mình lúc này.
Tuyệt đối không phải kiểu có thể tu luyện để bù đắp lại đơn giản như vậy.
Phụ mẫu, con cái, và những người phụ nữ khác nghe Dương Bách Xuyên nói vậy, cuối cùng cũng yên tâm hơn một chút.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...