Hắn nghĩ thầm trong lòng, hẳn là ông già sẽ không lén lút bao dưỡng... cậu trai nào đó ở Chí Tôn cung đâu nhỉ?
Nghĩ đến đây, họ Dương bồng thấy ớn lạnh cả người.
Hắn vội lắc đầu nguầy nguậy, ném suy nghĩ đáng sợ này ra khỏi đầu, với cái tính ngang ngược của ông già, hẳn là sẽ không thích “đoạn tụ” đâu.
Hắn lại thả thần thức ra thăm dò, nhưng vẫn chẳng phát hiện người nào ở chỗ đó cả. Nhưng âm thanh vẫn vang lên rõ mồn một, cuối cùng hắn chỉ đành dẫn theo chồn con chạy tới nơi phát ra âm thanh. Hai người cứ thế chạy đến cạnh một đầm nước, cảnh vật xung quanh non xanh nước biếc, không hề tệ chút nào. Vấn đề là tìm khắp bốn phía cũng chẳng thấy nổi một bóng người, thậm chí tới một cọng lông cũng chẳng có.
Thần thức cũng không phát hiện ra bất cứ sinh vật nào cả.
“Không đúng, rõ ràng chỉ ở quanh đây thôi mà, sao lại không thấy chứ?” Dương Bách Xuyên liếc mắt nhìn quanh, miệng lẩm bẩm.
Vừa dứt câu, trên đỉnh đầu bỗng truyền tới một giọng nói: “Nè, nhóc con, nhóc chính là đồ đệ của lão già khốn nạn Vân Thiên Tà kia hả?”
Giọng nói bất chợt đó dọa Dương Bách Xuyên giật cả mình. Hẳn vội ngẩng đầu lên xem thử, đập vào mắt là một con chim đang đậu trên nhành đại thụ..
“Quạ đen...?”
Dương Bách Xuyên vô thức thốt ra hai chữ qua đen, bởi lúc ngẩng đầu lên, hắn đã nhìn thấy một con chim đen thùi lùi, còn chẳng lớn hơn con qua bao nhiêu.
“Nhóc... nhóc mới là quạ, cả nhà nhóc đều là qua, ông đây là... là... Ông đây là ai? Là ai vậy? Sao ông đây lại quên mất mình là loài chim gì rồi?
Ở metruyen hot. vn là ra mới nhất và đầy đủ nhất, các bên khác lấy về chắc chắn thiếu nội dung. Truyện ra nhanh hơn cả mấy chục chương.
Các bạn vào google.com gõ me_truyen_hot và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Con Hắc Điểu bị một tiếng “Quạ đen" của Dương Bách Xuyên chọc giận, bực bội nả súng liên thanh vào mặt Dương Bách Xuyên, ra sức phản pháo lại, nhưng ngay lúc nó há miệng nói ông đây là...
Đúng ngay lúc sắp xưng tên báo thân phận, thì kết quả lại...
Nó rơi vào trầm tư, vì chính nó cũng không nhớ nổi mình là ai nữa rồi.
Dương Bách Xuyên ngây người nhìn con chim trông như con quạ kia chằm chằm, chờ nó báo tên báo họ...
Mãi một lúc lâu sau, con Hắc Điểu kia vẫn còn đang lẩm bẩm: "Ông đây là ai, rốt cuộc là người nào..?"
Hết như rơi vào một cái vòng luẩn quẩn không hồi kết.
Điều này khiến mặt mày Dương Bách Xuyên sa sâm, hắn nhủ thầm trong lòng: "Xem ra là một con chim đầu óc có vấn đề”
Không còn nghỉ ngờ gì nữa, con Hắc Điểu đang đậu trên cây kia chính là linh điểu mà ông già bảo để lại cho mình.
Có điều nhìn con chim đen thui thủi lùi chẳng khác nào con quạ trước mặt, lại thêm cái tật không tài nào nhớ nổi tên tuổi, thân phận của mình, thú thật Dương Bách Xuyên không thể nào liên hệ nó với hai chữ linh điểu.
Nhưng nếu con chim này đã gọi trúng tên ông già ngay từ giây phút hai người vừa chạm mặt, chứng tỏ. nó chính là linh điểu mà ông già chết tiệt nhắc tới rồi.
“Chít chít...”
Chồn con há miệng kêu lớn, như đang cười nhạo con chim đen đúa này, đồng thời nói với Dương Bách Xuyên rằng xem ra con này bị tâm thần mất rồi
Nghe vậy, Dương Bách Xuyên vô cùng tán đồng cách nói của chồn con, thoạt nhìn con chim đen như quạ kia có vấn đề về đầu óc thật.
Nếu nhìn sơ qua, đúng là con Hắc Điểu đậu trên cành cây bên trên đỉnh đầu trông không khác qua đen là mấy, nhưng sau khi xem kỹ lại, Dương Bách Xuyên bỗng phát hiện có điểm khác thật.
Đầu tiên, con ngươi của con chim này có màu tím, ngoài ra còn có thêm ba vòng sáng nhỏ, khác hắn với loài chim bình thường. Tiếp theo, cách sắp xếp của lông vũ trên người nó trông như những hàng chữ được khắc lên, hơn nữa nhìn qua là biết bẩm sinh đã có; khác biệt cuối cùng nằm ở chân con chim, hay nói đúng hơn là ở phần cựa, vì nó có tận sáu cựa.
Phải biết là những con chim bình thường chỉ có. tầm bốn cửa, ba trước một sau, thế mà con Hảo Điểu này lại có tận sáu cựa, năm trước một sau
Vì vậy, sau khi quan sát tỉ mi, Dương Bách Xuyên công nhận con chim này không phải quạ.
"Trong lúc hắn và chồn con nói chuyện qua lại, Hắc Điểu trên cây bỗng hét lớn một tiếng: “A... Ông đây nhớ ra rồi, ông đây là chim Thần Ma số một Tam giới, ha ha ha... chim Thần Ma, chim Thần Ma... hửm, sao vẫn có cảm giác sai sai nhỉ..? Mặc kệ, ông đây tên là chim Thần Ma số một Tam giới.."
Con Hảo Điểu tự xưng mình là chim Thần Ma số một Tam Giới này bất chợt bật dậy, vừa nhảy vừa la rằng mình chim Thần Ma, sau đó lại tự tỏ ra hoài nghị, tóm lại là điên điên khùng khùng, không đầu không đuôi, thoạt nhìn đầu óc có vấn đề thật.
“Chít chít..."
Còn con ngồi xổm trên vai hắn thấy vậy thì không nhìn được mà kêu chít chít, còn giơ một chân lên che miệng.
Nhưng chỉ mình Dương Bách Xuyên mới hiểu chồn con đang cười chê chim Thần Ma.
Ai mà có dè, ngay giây sau con Hắc Điểu tự xưng, là chim Thần Ma số một Tam giới kia bỗng chuyển mũi dùi về phía chồn con trong ánh mắt ngạc nhiên của Dương Bách Xuyên. Lúc này, hắn mới hóa ra con Hắc Điểu này có thể nghe hiểu lời chồn con nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...