Dương Bách Xuyên sờ cái mũi đang chảy máu vô cùng đau đớn, hẳn không hề tức giận.
Nghe Lục Nhĩ găm thét với hắn khiến trái tìm như sôi trào, cảm động, nhiệt huyệt khí phách, sự tự tin đã lây nhiễm sang cho hẳn.
Không biết tại sao vào lúc này, máu trong cơ thể Dương Bách Xuyên dường như đang bốc cháy từ sâu trong linh hồn.
Hắn đã có thêm một nhận thức mới về Lục Nhĩ Mi Hầu...
Đây là một con khí bằng xương bằng thịt...
Sẽ biết chính nghĩa, giữ lời hứa và đảm đương trách nhiệm.
Hắn có một trái tim như chiến thần, không sợ đất trời.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi Dương Bách Xuyên đã nhìn thấy được rất nhiều điều từ Lục Nhĩ.
Chớp mắt, bản thân hắn cũng bị lây nhiễm.
"Ầm ~"
Đột nhiên nguyên thần rung lên, toàn bộ ý thức hải đều phát ra một tiếng nổ vang...
Dương Bách Xuyên cảm nhận được rõ ràng, nguyên thần trong ý thức hải của hắn bỗng nhiên mở hai mắt, trong mắt như đang lóe lên ánh sáng, toàn thân Kim Cang bừng sáng, như mặt trời chiếu rọi cả ý thức hải.
Bao gồm cả Hắc Liên trong nguyên thần...
Vù vù ~
Hắc Liên đã mấy trăm năm không có động tĩnh, nhưng khi nguyên thần phát sáng thì cuối cùng cũng có tiếng động.
Lúc trước, kể cả khi hẳn rơi vào thời khắc sống chết thì Hác Liên cũng không có dấu hiệu thức tỉnh, nhưng lúc này lại có.
Cuối cùng Hắc Liên đã tỉnh lại.
Nguyên thần của Dương Bách Xuyên vẫn không ngừng ngưng tụ trong ánh sáng.
Lúc này, nguyên thần hẳn đang thăng cấp.
Trước kia nguyên thần chỉ có đường nét đại khái, nhưng hiện tại đã rõ hơn rất nhiều,
Đây là cảm ngộ...
Cảm ngộ sau khi nhìn thấy, nghe thấy từ trên người của Lục Nhĩ Mi Hầu.
Lão đầu từng nói, cốt lõi của việc tu hành là tu tâm, cũng chính là sự giác ngộ giữa đất trời
Vạn vật trên trời dưới đất, bao gồm tất cả...
Sự giác ngộ đôi khi có thể là một sự việc, một sự kiện sinh tử, hay lời nói của người khác chạm tới linh hồn.
Lần này cảm ngộ của hắn tới từ Lục Nhĩ Mĩ Hầu, là những lời của đối phương đã khiến nguyên thần hắn nổ vang, cảm hóa từ sâu trong nội tâm, cảm ngộ mang lại cho hẳn cảm xúc, tự tin, trọng nghĩa tình.
Sau khi tu luyện tới Phi Thăng cảnh đại viên mãn, cho dù là tu vi hay nguyên thần đều không hề có dấu hiệu tăng lên, nhưng lúc này cuối cùng nguyên thần của hắn đã có động tĩnh.
Sự thăng cấp của nguyên thần không phải dùng thiên tài địa bảo là có thể tăng được, đối với hẳn mà nói chính là biến hóa về chất.
Lúc này, Dương Bách Xuyên hận không thể ôm lấy Lục Nhĩ Mi Hầu hôn một trăm cái, nhưng hẳn biết nguyên thần thăng hoa đáng quý, nên không đi tìm Lục Nhĩ Mi Hầu mà chỉ đứng nguyên tại chỗ, cẩn thận cảm nhận sự khác biệt do sự thay đổi về chất của nguyên thần mang lại, sự giác ngộ không phải một lần là xong.
Lúc này, linh hồn đang ở trạng thái biến ảo khôn lường, một lần tẩy rửa nguyên thần mang lại lợi ích rất lớn cho Dương Bách Xuyên. Tạo cho hắn một nền móng vững chắc.
Hắn nhằm lại mắt lại, ý thức tiến vào trong nguyên thần, Dương Bách Xuyên mở mắt nhìn ý thức. hải, hoặc là nói sau khi ý thức vào trong, hẳn thấy một ngọn núi cao đang phát sáng, giống như một cánh cửa lớn, hoặc là một thế giới khác...
Hắn nỗ lực nhìn thế giới trong ánh sáng, đi về phía trước...
Sức mạnh thần hồn của hẳn đang tăng nhanh như tên lửa.
Càng ngày càng mạnh.
Nguyên thần và Hắc Liên đang bừng sáng, hai màu sắc đen vàng chiếu rọi lẫn nhau, Hắc Liên thức tĩnh, cũng đang trưởng thành.
Lúc này, bên trong ý thức hải của Dương Bách Xuyên tràn ngập sức mạnh thần hồn, không biết tới từ đâu, có thể là từ trong đất trời, nhưng tất cả đều không ngừng chui vào trong nguyên thần của Dương Bách Xuyên.
Ý thức của Dương Bách Xuyên lại đang tập trung vào thế giới đang bừng sáng kia, hắn tiếp tục đi vẽ phía trước, hẳn đang nghĩ tới ngọn núi lớn, hoặc là truy đuổi cái thế giới kia...
Hắn không biết đó là gì, là nơi nào?
Là một ngọn núi hay là một thế giới...
Dù sao trong tiềm thức, hẳn có cảm giác nếu mình tới được nơi đang phát ra ánh sáng kia thì sức mạnh của hắn sẽ có thể lên được một tăng cao mới.
...
Lúc này, Lục Nhĩ Mi Hầu cũng không phát hiện ra sự thay đổi của Dương Bách Xuyên, vừa xoay người đã đi về phía ba tán tiên.
Cửu Phong Chân Nhân nhìn con khi căm đại chùy đi tới, trầm giọng nói: “Đạo hữu muốn đối địch với chúng ta đến cùng?"
Trận chiến vừa rồi đã khiến Cửu Phong Chân Nhân vô cùng khiếp sợ.
Ba tán tiên bị đuổi giết tới trước cung Chí Tôn, đồng thời gửi tin hiệu cầu cứu tới tam đại Tán Tiên lão tố, nếu tới không kịp thì sợ là bọn họ đã bị con khi này giết chết rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...