Lần này Dương Bách Xuyên nghe ra thái độ của sư phụ khi nói về thần thông Vạn Tượng không hề yếu hơn lần trước nói về thần thông Bách Biến Chí Tôn, nhắc nhở vô cùng trịnh trọng.
"Lão già chết tiệt, mấu chốt là hiện tại đối phương cũng có năng lực ẩn thân. Hơn nữa theo như người nói thì thần thông Vạn Tượng của hắn ta rất mạnh, con vốn định sử dụng chức năng ẩn thân của bộ đồ bảy màu, nhưng theo lời người nói thì con làm vậy có thể thắng đối phương sao? Càng đừng nói đến chuyện tìm thần thông Vạn Tượng gì đó trên người đối phương."
Dương Bách Xuyên trợn mắt trước lời nói của sư phụ, hắn cảm thấy sư phụ đứng nói chuyện không đau thất lưng
Nhưng lại nghe thấy sư phụ mắng: "Thằng nhóc thúi, vi sự đám nói với con như vậy ất có nắm chắc, vi sư đã bao giờ làm chuyện không nằm chắc chưa?"
"Hix."
Dương Bách Xuyên sửng sốt, hình như đúng là như thế.
"Vậy người nói đi” Dương Bách Xuyên lấy lại tinh thần, gặng hỏi.
"Thằng nhóc thúi nghe cho kỹ đây, lát nữa vi sư sẽ xác định vị trí của đối phương giúp con, con chú ý ẩn thân thì có thể tiêu diệt” Vân Thiên Tà nói.
"Chỉ đơn giản như vậy thôi á?" Dương Bách Xuyên sững sờ, hẳn cứ tưởng sư phụ sẽ truyền thụ cho hắn bí pháp nào đó để đối phó với kẻ địch, không ngờ chỉ có một câu nói ngắn gọn như vậy.
Vân Thiên Tà đáp: "Không thì sao? Con nghĩ phức tạp cỡ nào? Đúng là thần thông Vạn Tượng rất độc đáo, nhưng còn phải xem ai thi triển. Nếu là Vạn Tượng Thiên Đế thi triển, nói thật là chỉ e vi sư không có cách Nhưng đối phương chỉ là một Tán Tiên nho nhỏ, vi sư tự có cách cảm ứng được vị trí của hắn”
“Thôi được, vậy thì tốt rồi." Dương Bách Xuyên ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, trong mắt sư phụ, tên Tán Tiên biết thần thông Vạn Tượng kia chẳng phải là một Tán Tiên nho nhỏ sao?
Đối với sư phụ mà nói, e là trên thế gian không còn mấy người được gọi là đối thủ.
"Được rồi, chuẩn bị sẵn sàng đi, đối phương đến rồi” Vân Thiên Tà nhắc nhở Dương Bách Xuyên.
Dương Bách Xuyên nhìn lại, quả nhiên Tán Tiên mang dáng vẻ thiếu niên ở cách hắn tám chín chục mét kia đã hoàn toàn biến mất dạng.
Hơn nữa trong cảm tri của hân, hãn không cảm nhận được khí tức của đối phương. Truyện Võng Du
Sau khi sư phụ nhắc nhở, Dương Bách Xuyên không dám lơ là, tuy ngoài miệng hắn than văn với sư phụ nhưng trong lòng ra sao?
Trong lòng tên họ Dương nào đó rất kiêu ngạo đấy.
Ngươi ẩn thân, ta cũng biết.
Ngươi thi triển pháp thuật thăn thông ẩn thân, tiểu gia ta dùng pháp khí được luyện chế từ lông đuôi tinh hoa nhất của Phượng Hoàng để ẩn thân.
Mặc dù sư phụ nói thần thông Vạn Tượng vô cùng lợi hại, nhưng... lợi hại là lời khen dành cho Vạn Tượng Thiên Đế chứ không phải khen thiếu niên Tán Tiên phía trước.
Cho nên Dương Bách Xuyên không quá lo lắng.
Vả lại có sư phụ áp trận cho hẳn, tìm ra vị trí của thiếu niên Tán Tiên, như vậy thì trong trường hợp cả hai cùng ẩn thân, hắn có thể tìm ra đối phương nhờ sư phụ, còn thiếu niên Tán Tiên lại chưa chắc có thể tìm được hắn.
Dương Bách Xuyên cho rằng đây là kiểu đen ăn đen điển hình, hoặc có thể nói là đen đánh đen, dưới đền tối.
Nói chung là có lẽ sẽ rất sảng khoái...
Chỉ nghĩ thôi hắn cũng cảm thấy rất thú vị.
Sau đó Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười, kích hoạt chức năng ẩn thân của bộ đồ bảy màu, nháy mắt thân hình đã biến mất tại chỗ.
Lần này khiến cho mấy Tán Tiên sững sờ.
"Ơ?"
"Sao lại thế?”
"Sao tên nhãi này cũng có thần thông ẩn thân vậy? Lại còn không có khí tức giống U?”
hông cảm nhận được có dao động nguyên khí, mất hết toàn bộ khí tức. Lẽ nào là thần thông ẩn thân giống U?”
"Không đúng, khoảnh khắc tên nhãi kia ẩn thân, ta cảm nhận được khí tức của pháp khí. Có lẽ phương pháp ẩn thân của hắn là dựa vào pháp khí nào đó."
"Xem ra tên nhãi này có rất nhiều bảo vật...”
“Trước đó nhận lời mời, các ngươi có từng nghe chuyện tên nhãi này có thể im hơi lặng tiếng ẩn thân không?"
“Không...”
"Không."
Bảy Tán Tiên trò chuyện than thở với nhau, thái độ đối với Dương Bách Xuyên ngày càng phức tạp.
Trong mắt mỗi người lóe lên cảm xúc bất đồng.
Rất phức tạp.
Thập Đại Tán Tiên bọn họ nhận được lời thỉnh cầu xin giúp đỡ của hậu bối nên mới vội vàng xuất sơn.
Chỉ biết là bên cạnh Dương Bách Xuyên có một con Kim Long Ngũ Trảo, một con thần điểu Phượng Hoàng, một con Cửu Vĩ Hồ và một con chồn Tâm Bảo.
Bốn yêu tu đều quý hiếm không cùng loài, mặc dù bốn yêu linh này chưa trưởng thành nhưng có thể xem là ấu thú thời kỳ trưởng thành.
Vì vậy Thập Đại Tán Tiên bọn họ đã xuất sơn.
Còn mục đích là gì, tất nhiên là cám dỗ.
Mọi người đều biết rõ trong lòng, chẳng qua không nói ra mà thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...