Sau khi phân chia chiến lợi phẩm, Dương Bách Xuyên liếc nhìn Phong Tiên rồi dẫn đầu bước vào cánh cửa màu xanh.
Theo lời của hậu duệ Thủy Thần thì ba thần hộ pháp của tiên phủ Cứu Vĩ có ba thần điện. Hiện tại bọn họ đã vượt qua điện Thủy Thăn và thăn điện Xa Thị, vẫn còn một điện cuối cùng là điện Thần Đế Giang,
Chỉ có đánh bại ba thần hộ pháp, thu thập đủ ba viên thần châu hộ pháp mới có thể tiến vào điện Thiên Hồ.
Tức là khu vực trung tâm.
Bây giờ bước qua cánh cửa tỏa ra ánh sáng xanh này, bên kia hắn là điện Thần Đế Giang.
Nơi ở của thần hộ pháp thứ ba
Về thần hộ pháp thứ ba, Dương Bách Xuyên và Phong Tiên chỉ biết vị thần hộ pháp cuối cùng này tên là Thần Đế Giang, làn da màu vàng, toàn thân đỏ như lửa, có sáu chân bốn cánh, giỏi múa hát
Cụ thể vị này có năng lực gì, dáng vẻ ra sao, bọn họ không rõ.
Sau khi vào trong ắt sẽ biết.
...
Một khắc sau, mấy người bọn họ bước qua cánh cửa tỏa ra ánh sáng xanh, đến một thế giới khác.
Nơi này cũng mang dáng vẻ của một thế giới chứ không phải đại điện, nhưng hoàn toàn khác thế giới Tịnh Thủy của điện Thủy Thần và thế giới mộ hoang của thần điện Xa Thi trước đó.
Hai thế giới trước đều âm u, còn thế giới này lại lấp lánh ánh nắng, trời xanh mây trắng, chim hót hoa nở.
Bọn họ xuất hiện ở nơi hoa tươi nở rộ, một biển hoa không nhìn thấy điểm cuối.
"Có phải đi nhầm chỗ rồi không?" Dương Bách Xuyên lầm bẩm.
"Đúng là hơi không quen." Phong Tiên cũng lên tiếng. Hai thế giới giới thì một tĩnh mịch một âm u, còn hiện tại thế giới này lại tràn đầy sức sống, tựa như tiên cảnh. Chênh lệch trước sau quá lớn, quả thật không quen.
Đảng xa có côn trùng kêu chim hót, ngắm nhìn cảnh vật khiến người ta thả lỏng tâm tình.
Hương hoa theo gió bay tới, thấm vào lục phủ ngũ tạng.
Mấy người Dương Bách Xuyên vừa mới đến từ thế giới âm u áp lực, sau khi đến nơi này ai nấy đều không nhịn được tham lam hít thở.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng cười quyến rũ như chuông bạc vang lên: "Ha ha ha... Chào mấy vị khách quý, thiếp không đón tiếp từ xa. Các vị đã tới, chi bằng ở lại hàn xá nha? Ha ha ha..."
Tiếng nói vừa dứt, biển hoa dưới chân tự động tách ra, để lộ một con đường nhỏ lát đá xanh dài đẳng đẵng.
Dương Bách Xuyên và Phong Tiên dõi mắt nhìn, cách mấy trăm mét xuất hiện một tiểu viện cổ kính hệt như tranh vẽ từ lúc nào chẳng hay.
"Giả thần giả quỷ. Cửu Nhi tỷ tỷ, chúng ta qua đó xem sao” Dương Bách Xuyên nói với Phong Tiên.
“Mọi người cẩn thận! Người được gọi là thần hộ pháp của tiên phủ Cứu Vĩ, cho dù là hậu duệ viễn cổ cũng không phải hạng đơn giản. Chúng ta đã đến điện cuối cùng, đừng để lật thuyền trong mương." Phong Tiên bình tính nói.
"Được, đi thôi” Dương Bách Xuyên gật đầu, tay đất tiểu Phượng Hoàng, con chồn ngồi trên vai, cùng Phong Tiên đi đến tiểu viện đẳng xa.
Quãng đường không xa lắm, nhưng mấy người đều đi rất cẩn thận, mười phút sau mới đến trước cổng tiểu viện.
Phong Tiên nhìn yêu văn trong tấm biển trên cổng, nhỏ giọng đọc: "Thần Đế Giang Cư.”
Ầm!
Phong Tiên vừa dứt lời, cánh cổng tự động mở ra
Giọng nói quyến rũ lúc trước vọng ra từ bên trong: "Mời mấy vị khách quý vào trong, thiếp đã đợi ngày này lâu rồi."
Chỉ nghe thấy tiếng, không nhìn thấy người.
"Đi nào, ta muốn xem vị hộ pháp Thần Đế Giang này có thú đoạn gì” Dương Bách Xuyên lạnh lùng hừ mũi, đi vào tiểu viện.
Trong tiểu viện muôn hoa nở rộ, nhưng không có một loài hoa nào Dương Bách Xuyên biết.
Mấy chục mét phía trước có đình nghỉ mát, một nữ tử mặc y phục họa tiết hoa ngồi quay lưng về phía bọn họ, trước mặt đặt một cây đàn cố.
Dương Bách Xuyên và Phong Tiên đi từng bước.
tới đó, hai người đều điều động lực lượng toàn thân, sàng ra tay bất cứ lúc nào.
Sau khi đến nơi này, bọn họ không thả lỏng một giây.
"Thần Đế Giang phải không? Hộ pháp cuối cùng của tiên phủ Cứu Vĩ, ngươi có thủ đoạn gì thì dùng hết đi, hoặc là... ngươi chủ động hóa thành thần châu nhé?" Dương Bách Xuyên và mấy người Phong Tiên đứng bên ngoài định nghỉ mát, thẳng thừng nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...