“Thích vào thì vào...."
Đối mặt với giọng điệu không có thiện ý của Dương mỗ, hồn Ngọa Ngưu bỏ lại câu này, rất thức thời biến mất không thấy bóng dáng.
Bảy trăm năm trước, Dương mỗ đã vượt qua ải của nó, bảy trăm năm sau thực lực tu vi của Dương mỗ càng mạnh hơn, tất nhiên hồn Ngọa Ngưu sẽ không ngăn cản.
Rất biết điều trực tiếp tránh ra.
Để lại Dương Bách Xuyên ngẩn người, hắn vốn còn tưởng vẫn phải đánh một trận giống lần trước, lần này còn vô cùng tự tin, ai ngờ ngưu hồn này lại dứt khoát chuồn lẹ như vậy.
“Hừ!"
Trịnh Bân Bân hừ lạnh.
Ánh mắt kia giống như đang nói, phong lưu của anh đúng là không phải để trưng bày.
Dương mỗ xấu hổ, thầm oán hận hồn Ngọa Ngưu lắm mồm.
Hơn bảy trăm năm trước hắn đi cùng Lục Tuyết Hi, lần này lại dẫn theo Trịnh Bân Bân.
“Khụ khụ, đi thôi, chúng ta vào trong xem sao." Dương mỗ xấu hổ mỉm cười, đi vào trong hang núi trước.
....
“Nơi này chính là thành Đại Tân mà anh nói à?”
Sau khi hai người xuất hiện ở thành Đại Tân dưới lòng đất, Trịnh Bân Bân hơi kinh ngạc hỏi, cô ta vẫn rất ngạc nhiên đối với thành trì tinh tế dưới lòng đất này.
“Ù, cũng không biết những quỷ tu kia có còn ở đây không..” Dương Bách Xuyên híp mắt nhìn thành trì.
Năm đó, hắn từng gặp mãnh tướng Đại Tân Mông Nghị dẫn đầu một đám quỷ tu canh giữ thành Đại Tân, đương nhiên nói một cách nghiêm khắc thì lúc đó bọn họ chỉ là linh thể. Có điều hẳn có tặng cho Mông Nghị một bộ công pháp quỷ tu, nếu còn tồn tại thì bây giờ chính là quỷ tu chân chính rồi.
Hai người vừa nói vừa đi vào thành Đại Tân, trên đường không gặp một quỷ tu nào xuất hiện, Dương Bách Xuyên biết chắc chắn những quỷ tu kia đã rời đi.
Nghĩ lại cũng đúng, năm đó hẳn cho Mông Nghị công pháp quỷ tu, sau khi tu luyện chắc chắn bước vào con đường tu đạo cầu tiên, nếu cứ ở nơi này mãi thì sao có thể thăng cấp được?
Muốn thăng cấp tu ví thì sẽ nghĩ cách rời đi, mà phía sau tranh chân dung của Lệ phí ở sâu trong cung điện có Truyền Tống Trận, tám chín phần Mông Nghị đã dẫn thuộc hạ của ông ta tiến vào Sơn Hải Giới thông qua Truyền Tống Trận rồi.
Dương Bách Xuyên nghĩ như vậy mới bình thường, đó cũng là chuyện tốt, chứ nếu như Mông Nghị chưa đi, lần này tiến vào hắn sẽ cưỡng chế đưa bọn họ rời đi, sẽ không để bất cứ sức mạnh khác thường nào ở lại Địa Cầu.
Hắn thong thả rảo bước, đến trước cánh cửa năm đó, hay nói cách khác là trước cửa Thần Mộ Viên.
“Đây chính là mục đích chuyến này của anh à?” Trịnh Bân Bân cảm nhận được khí tức tỏa ra từ trên cánh cửa, khiến trong lòng cô ta hơi sợ hãi, cảm thấy vô cùng nguy hiểm, không khỏi hỏi Dương Bách Xuyên.
“Đúng vậy, cánh cửa này gọi là Thần Mộ Viên, là chỗ bí mật lớn nhất của Địa Cầu. Hơn bảy trăm năm trước tôi từng tới, nhưng không dám vào, cũng chưa thể vào. Lần này trở về, trước khi đi tôi lại muốn xem thử, nhưng... bây giờ xem ra hình như vẫn đáng sợ”
Dương Bách Xuyên nhìn chằm chằm cánh cửa Thần Mộ Viên, mất tập trung nói. Năm đó lúc đến đây, tu vi của hẳn còn thấp, cảm thấy khí tức cánh cửa Thần Mộ Viên mạnh mẽ khó lường.
Bây giờ cách hơn bảy trăm năm, lần thứ hai đến đây, hẳn đã là tu vi Phi Thăng cảnh trung kỳ, hoàn toàn có thể nói đã đứng ở đỉnh phong tu chân, nhưng đối mặt với cánh cửa Thần Mộ Viên, hẳn vẫn cảm thấy sâu như biển..
Đây rốt cuộc là một nơi thế nào?
Trong lòng Dương Bách Xuyên như dời sông lấp biển.
Trước sau hơn bảy trăm năm, chênh lệch tu vi không hề nhỏ, nhưng hắn vẫn không cảm nhận được sự nông sâu của Thần Mộ Viên, khí tức hẳn cảm nhận lại càng khó có thể nắm bắt giống như tỉnh không.
Đứng ở cánh cửa hồi lâu, Dương Bách Xuyên hít sâu rồi tiến về phía trước, mặc kệ thế nào, nếu đã đến rồi, vậy hắn cũng phải đi xem thử mới cam lòng. Năm đó lão bất tử Lữ Xuân Thu kia có thể vào, không chừng bây giờ hẳn cũng có thể vào.
Trong lòng Dương mỗ hơi không phục.
Đến chỗ cách Thần Mộ Viên ba mét, Dương Bách Xuyên dừng lại, lập tức chắp tay với cánh cửa, nói: “Kỳ Lân tiền bối, văn bối Dương Bách Xuyên đến Thần Mộ Viên”
Hắn biết cửa Thần Mộ Viên có linh hồn thần thú Kỳ Lân kia canh giữ, nên không dám tự ý xông vào.
Năm đó Dương Bách Xuyên từng gặp linh hồn thần thú Kỳ Lân kia, thần hồn vô cùng mạnh mẽ, hắn biết đó là Linh hồn Kỳ Lân trưởng thành chân chính, không phải Ấu thú như nghé con.
Ban đầu hắn nghĩ hết mọi cách lừa nghé con thực ra cũng là vì từng gặp Linh hồn Kỳ Lân này, muốn kết thiện duyên.
Dương Bách Xuyên thật sự kính nể thần thú chỉ vương chân chính giữa trời đất như Kỳ Lân.
Hắn biết Thần Mộ Viên có linh hồn thần thú canh giữ nên không hề dám xem thường.
Trịnh Bân Bân thấy kỳ cục, sau khi Dương Bách Xuyên hành lễ với cánh cửa, thì trên cửa lớn bắt đầu tỏa sáng lấp lánh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...