Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Đợi sau khi Nguyên Bảo độ kiếp thành công, Dương Bách Xuyên mới nói: “Từ nay về sau cứ dựa theo những gì anh giảng giải để tu luyện, nhớ là không được lười biếng, cũng không thể nóng vội, con đường tu chân tham lam cũng thành chín quá hóa nẫu, phải tập luyện mỗi ngày.

Ngoài ra, hôm nay anh rể tặng em một vật, sau này anh đi, em thay anh bảo vệ tốt cho chị gái em và đứa nhỏ, em có làm được không?”

Nguyên Bảo trịnh trọng gật đầu: “Anh rể yên tâm có em ở đây, nhất định sẽ dùng mạng để bảo vệ chị gái và cháu ngoại, nếu có gì bất trắc Nguyên Bảo có thể dùng cái chết đẻ tạ tội.”

“Haha, không cần phải nghiêm túc như vậy, anh để lại cho em một số bản lĩnh, tin là ở Trái Đất này không ai có thể lật trời” Dương Bách Xuyên mim cười và giơ tay phải lên, lòng bàn tay đột nhiên tỏa ra ánh sáng bạc rực rỡ.

Dưới sự tò mò của Nguyên Bảo, ánh sáng bạc tan đi, cậu thấy trong tay anh rể Dương Bách Xuyên xuất hiện một cái xương tay thủy tinh, nhìn không giống như xương của con người.

Đây chính là bàn tay tàn cốt của Thông Tí Viên Hầu mà năm xưa anh lấy được ở núi Trường Bạch, theo tu vi tăng lên hiện tại đã không cách nào thỏa mãn sức chiến đấu nữa, lâu rồi không sử dụng qua, hôm nay lại truyền thụ cho em.

Anh đã phong ấn sức mạnh năm chân nguyên của chính mình trong xương tay, nếu kích hoạt thì có thể dùng để giết chết Đại Thừa. Tuy nhiên, hãy nhớ nếu không phải thời điểm quan trọng thì không được sử dụng. Tu vi chưa đủ mạnh để sử dụng thì sẽ bị cần trả Dùng cẩn thận.


Trong tình huống bình thường, em có thể dùng chân khí để phát huy uy lực xương tay, bên trong có ba đòn thần thông, phát huy với đồng cảnh giới là vô địch, thậm chí có thể chiến đấu vượt cấp, nếu em giỏi luyện chế và nuôi dưỡng nó, về sau nó sẽ mạnh thêm, cũng có lợi với em.”

Vừa nói hắn vừa đặt xương tay lên tay phải của Nguyên Bảo, vận công giúp Nguyên Bảo dung hợp xương tay.

Mấy phút sau Dương Bách Xuyên thu tay lại, xương tay đã dung hợp vào tay Nguyên Bảo.

Nguyên Bảo biết mình được lợi lớn, vội vàng cảm ơn: “Cảm ơn anh rể”

"Sau ngày hôm nay, anh sẽ không dạy em, em phải tự mình luyện tập, trước tiên phải làm quen với xương tay của mình”

“Vâng.."

...

Dương Bách Xuyên dùng thời gian nửa năm để dạy dỗ Nguyên Bảo, đệ tử Vân Môn truyền miệng quả là kỳ tích, Nguyên Bảo cũng không phụ lòng kỳ vọng của Dương Bách Xuyên, sau khi dung hợp với xương tay, Dương Bách Xuyên tự tin có chân nguyên bảo mệnh mà hắn phong ấn ở bên trong, đủ để Nguyên Bảo bảo vệ tốt cho mẹ con Nguyên Tranh.

Lúc này anh mới có thể yên tâm rời khỏi.

Một tháng sau, cuối cùng Nguyên Tranh cũng sinh ra một đứa con trai, bậc làm cha mẹ vô cùng vui sướng, đương nhiên nhìn con trai ra đời, Dương Bách Xuyên cũng rất xúc động,

Chờ sau khi mọi người nhìn đứa bé ra ngoài, mới đến phiên người cha này.


“Tranh Nhi, vất vả cho em rồi.”

Nguyên Tranh nghe được Dương Bách Xuyên nói chuyện, nàng nở nụ cười, trong lòng vô cùng ấm áp, chuyện đầu tiên Dương Bách Xuyên làm là ân cần hỏi nàng, mà không phải đi thăm con trai, làm phụ nữ, Nguyên Tranh biết vậy là đã đủ rồi.

“Xem con trai..” Nguyên Tranh có chút hư vinh.

Lúc này Dương Bách Xuyên mới bế con trai lên cho Nguyên Tranh xem, đưa một tay ra nắm chặt tay cô, truyền sang một tia chân, để cô nhanh chóng khôi phục.

“Vân Tử, đặt tên đi” Có chân khí của Dương Bách Xuyên điều dưỡng, sắc mặt của Nguyên Tranh hồng hào lên không ít, cũng có sức ngồi dậy.

Dương Bách Xuyên trầm ngâm rồi nói: “Gọi Dương Nguyên Thanh đi."

“Dương Nguyên Thanh." Nguyên Tranh lẩm bẩm, ánh mắt càng ngày càng sáng, cô nở nụ cười hạnh phúc, tên con trai là tên của anh và cô, cô họ Nguyên, mà chữ Thanh là trong Bạch Thanh, cái tên mà cô đã đặt cho anh khi bị mất trí nhớ.

Hiện tại Dương Bách Xuyên đặt tên cho con trai là Dương Nguyên Thanh, Nguyên Tranh biết đây là một đoạn ký ức.


Cô rất cảm động và hạnh phúc.

“Đi, mang hai người tới một nơi” Dương Bách Xuyên cười cười ôm lấy con trai rồi nắm tay Nguyên Tranh, chớp mắt đã biến mất ở trong phòng, nhưng trên giường lại xuất hiện bình Càn Khôn

“Đây là đâu?”

Nguyên Tranh rất ngạc nhiên.

"Đây là không gian Càn Khôn của anh, qua đây, tẩy tủy cho con trai để lưu lại sức mạnh tiềm ẩn trong cơ thể thắng bé, sau này tu chân sẽ dễ dàng hơn nhiều, em cũng đi cùng đi, anh không ở đây em phải tu luyện thật tốt, anh ở Tu Chân Giới đợi em và con trai..."

Vừa nói Dương Bách Xuyên vừa dẫn hai mẹ con Nguyên Tranh tới trước viên đá Sinh Mệnh, anh chuẩn bị dùng nước Sinh Mệnh để tẩy tủy cho đứa con trai vừa ra đời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui