Ba tháng sau thôn Mộng Đảo tổ chức hôn lễ, vai chính là Bạch Thanh và Nguyên Tranh.
Người chủ tr là ông cẫn nhãn, kiêm trưởng bối hai bên, người xem là mười lãm thôn dân trên thôn Mộng Đảo.
Hôn lễ được tổ chức theo kiểu truyền thống Cứu Châu, sau tiệc rượu sẽ động phòng.
Việc ông cằn nhằn đưa ra đề nghị Bạch Thanh cưới Nguyên Tranh đã thành công, bởi vì mạng của Bạch Thanh do chị em Nguyên Tranh cứu, lúc ông cần nhân tìm Bạch Thanh còn chơi chiêu cảm tình nên mọi chuyện không hề chậm trễ.
Từ nay về sau, Bạch Thanh, Nguyên Tranh và Nguyên Bảo hợp thành một gia đình, trải qua ngày tháng hạnh phúc cùng nhau.
Vợ chồng son rất ngọt ngào, ba tháng sau Nguyên Tranh mang thai, ông căn nhãn cực kỳ vui sướng, Bạch Thanh cũng vui vẻ hơn, không suy nghĩ đến thân thế của mình,
Vợ chồng son mạnh mẽ đón ông cằn nhằn về nhà.
Sau khi cưỡng chế đón ông cắn nhãn về nhà sống cùng, cuối cùng ông cân nhân cũng vui vẻ đồng ý, nói: “Được, ông cũng rất muốn thấy con của mấy đứa sinh ra, muốn ôm chắt trai, nhưng chờ ông đi tuần núi về đã”
“Tuần núi?” Bạch Thanh khó hiểu.
Nguyên Tranh giải thích: “Rừng rậm trên Mộng Đảo giáp với biên giới Vũ Trụ quốc, trên Mộng Đảo có hải mộc độc hữu, giá trị xa xí, trước kia thường xuyên có người đến chặt trộm cây.
Nhưng sau khi luật pháp bảo hộ sinh thái ra đời, gần như đã không có ai trộm chặt nữa, nhưng ông cẫn nhắn và các thôn dân trên đảo vẫn có thói quen một quý tuần tra một lần...."
Nguyên Tranh giải thích xong lại nhìn về phía ông cần nhẵn, khuyên bảo: “Ông cằn nhẳn, cháu thấy hay mọi người đừng đi dò xét nữa, hiện tại luật pháp sinh thái nghiêm khắc như vậy, ăn trộm đều biết không được phép, hơn nữa thời đại phát triển đến ngày nay đã không ai sử dụng gia cụ bằng gỗ, không ai sẽ đi chặt hải mộc, ngài cũng lớn tuổi như vậy rồi... Hay đừng đi nữa!"
“Ha ha, con nhóc này, thân thể của ông vẫn còn khỏe lắm, không kém người trẻ tuổi các cháu. Hơn nữa rừng rậm kia được sự bảo hộ của các đời người dân thôn Mộng Đảo, cho dù không có ai chặt hải mộc, ông cũng phải đi tuần tra. Được rồi, mấy đứa đừng khuyên, cũng chỉ ba ngày mà thôi..."
Ông cần nhẫn kiên định nói.
Nguyên Tranh thấy không khuyên được cũng không đi quá xa, ban đầu cô định cho Bạch Thanh đi cùng ông cắn nhắn nhưng bị ông từ chối, ông nói bây giờ Bạch Thanh phải chăm sóc cô vì cô đang mang thai, đây mới là chuyện lớn.
....
Ba ngày trôi qua, lúc ăn cơm, Nguyên Tranh nói với Nguyên Bảo: “A Bảo, hôm nay đã là ngày thứ ba, ăn xong em đi xem xem ông cần nhẫn đã về chưa”
“A ba..."
Nguyên Bảo ngoan ngoãn gật đầu, ăn xong đặt bát đũa xuống rồi đi ra ngoài.
Không biết tại sao hôm nay trong lòng Nguyên Tranh luôn bồn chồn không yên, Bạch Thanh còn an ủi cô một lúc.
Nguyên Bảo trở về lắc đầu, khua tay múa chân rồi lắc đầu, tỏ vẻ ông cắn nhẫn chưa về.
Nguyên Tranh gật đầu không nói gì, nghĩ còn sớm, có lẽ ông cần nhân cũng sắp trở về.
...
Lúc chiều tối, Bạch Thanh và A Bảo khiêng cá lớn về nhà, Nguyên Tranh bảo A Bảo đi xem.
Kết quả ông cẫn nhãn vẫn chưa về.
Nguyên Tranh đứng ngồi không yên, bình thường tuần tra đến ngày thứ ba đã trở về từ lâu, hiện tại còn chưa về, có phải đã xảy ra chuyện rồi hay không?
Đi ra ngoài hỏi thăm một vòng, hai thôn dân đi tuần tra cùng ông cằn nhằn cũng chưa về, thôn dân bắt đầu lo lắng.
Lúc này gió biển nối lên, thời tiết thay đổi.
Thấy bắt đầu mưa bão, Nguyên Tranh và các thôn dân cũng đều rất lo lắng.
Bạch Thanh thấy Nguyên Tranh sốt ruột muốn đi tìm ông cằn nhằn, vội vàng ngăn cản: “Nguyên Tranh, em có thai ngoan ngoãn chờ, anh đi tìm”
“Anh không biết đường, em quen thuộc đường bên hải lâm, bây giờ mới mang thai được hai tháng, hay em đi cùng anh” Nguyên Tranh thật sự không yên tâm.
“Không được, nghe anh, đường không xa, để anh đi tìm ông cẫn nhãn” Lúc này Bạch Thanh vô cùng bá đạo, làm Nguyên Tranh sửng sốt, đột nhiên cô cảm nhận được khí thế kinh người từ trên người chồng mình, giống như khí thể của hiệu trưởng trường đại học mà cô từng gặp.
Đang ngẩn người thì nghe Bạch Thanh nói với thôn dân: "Các ông các bác các chú, nhờ mọi người chăm sóc Nguyên Tranh, cháu đi tìm ông cằn nhằn.
Vài thôn dân rất vừa lòng Bạch Thanh nên tất cả đều đồng ý, bọn họ giả rồi không đi tìm người được nhưng vẫn có thể chăm sóc một người mang thai
Nói xong Bạch Thanh mặc áo mưa cầm đèn chuẩn bị ra ngoài.
“A ba a ba..."
Nguyên Bảo cũng mặc áo mưa ý bảo cậu cũng đi theo.
“A Bảo đừng làm loạn, ở nhà chăm sóc chị." Bạch Thanh từ chối cho A Bảo đi theo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...