Môn chủ Sơn Hải Môn không dám đắc tội thiếu chủ Thịnh Bảo của Bách Luyện Sơn Trang, cũng không dám cưỡng ép Trịnh Bân Bân, bởi vì sư phụ Thiên Hồ của Trịnh Bân Bân thuộc tộc Cửu Vĩ Thiên Hồ, sau khi khôi phục tu vi thời kỳ đỉnh cao đã đạt tới cấp bậc Đại Thừa đại viên mãn. Mặc dù môn chủ Sơn Hải Môn là tu vi Phi Thăng cảnh sơ kỳ, nhưng ông ta không hề nắm chắc có thể đánh thắng Thiên Hồ nên không dám làm bậy.
Ông ta chỉ có thể báo lại rằng môn chủ này bằng lòng giao nộp tiên kiếm, nhưng Trịnh Bân Bân có sư phụ Thiên Hồ, ông ta không dám ép buộc.
Thiếu chủ Thịnh Bảo đại diện cho Bách Luyện Sơn Trang, đại diện cho mặt mũi của thánh địa, tất nhiên có thể cưỡng ép. Vì vậy, gã dứt khoát dùng cách cưới Trịnh Bân Bân làm vợ.
Hơn nữa, gã ngang ngược ở chỗ quyết định kết hôn vào ba ngày sau, tính ra là kỳ hạn ngày kia mà Dương Bách Xuyên nghe ngóng được ở tửu lâu.
Điều ghê tởm là thiếu chủ Thịnh Bảo của Bách Luyện Sơn Trang không đợi nổi ba ngày, hôm nay đã xông tới Sơn Hải Môn với danh nghĩa muốn cưới Trịnh Bân Bân.
Nhưng thật ra là đến cướp phi kiếm trong tay Trịnh Bân Bân với danh nghĩa lấy vợ. Ít nhất là cũng có một lý do giải thích với bên ngoài, để cho mọi người biết Bách Luyện Sơn Trang bọn họ là thánh địa chưa từng bắt nạt kẻ yếu.
Đúng là giả dối!
Sau khi đến Sơn Hải Môn, Thịnh Bảo yêu cầu Trịnh Bân Bân giao ra tiên kiếm, hắn muốn xem thử. Tất nhiên là Trịnh Bân Bân không chịu, Thiên Hồ đứng ra bảo vệ đồ đệ nhưng bị Thịnh Bảo đánh bị thương.
Điều ghê tởm hơn là từ trên xuống dưới Sơn Hải Môn không có ai giúp đỡ, người của toàn tông môn bao gồm cả đệ tử canh giữ sơn môn đều không đứng về phía sư đồ các nàng, ngược lại dưới sự dẫn dắt của môn chủ, bọn họ còn ép Trịnh Bân Bân giao nộp tiên kiếm cho thiếu chủ Thịnh Bảo của Bách Luyện Sơn Trang.
Mỹ danh là đừng gây họa cho tông môn.
Điều này khiến trái tim Trịnh Bân Bân đau đớn. Nàng ta sẵn lòng coi tông môn là nhà, nhưng bây giờ lại phát hiện ra chẳng là gì cả.
Tính tình Thịnh Bảo vốn cứng rắn, càng có người ép buộc thì nàng ta càng phản kháng. Mặc dù sư phụ của nàng ta là Thiên Hồ thuộc Yêu tộc, nhưng cũng ghét ác như thù, trong lúc xích mích với môn chủ Sơn Hải Môn, bà ấy đã hung hăng tuyên bố: "Hôm nay ai dám động đến đồ đệ của Thiên Hồ này thì ta sẽ liều chết đến cùng."
Câu này đã chọc giận Thịnh Bảo, gã lập tức ra tay đả thương sư phụ Thiên Hồ.
Lúc này, Trịnh Bân Bân lấy tiên kiếm trong cơ thể ra, chĩa kiếm vào Thịnh Bảo, đưa lưng về phía Thiên Hồ đang bị thương: "Sư phụ đi đi, mặc dù tu vi của Trịnh Bân Bân con không cao, nhưng không phải kiểu người ai cũng có thể bắt nạt, cùng lắm thì cá chết lưới rách."
Nàng ta không muốn liên lụy tới sư phụ Thiên Hồ, trong từ điển cuộc đời nàng ta không có từ khuất phục.
"Đồ nhi ngốc, con có biết vì sao trước kia vi sư lại thu nhận con làm đồ đệ không? Ha ha, là vì vi sư thấy hai chúng ta là một loại người. Đánh một trận thôi mà, đáng lẽ ra vi sư đã chết cùng đại vương ở Sơn Hải Giới từ lâu rồi. Sơn Hải này đã không còn là Sơn Hải ngày xưa mà vi sư quen thuộc nữa, không có gì đáng lưu luyến. Hôm nay Thiên Hồ ta muốn xem tên thiếu chủ Bách Luyện vô dụng này giết sư đồ chúng ta kiểu gì, những tên khốn Sơn Hải Môn vứt bỏ tỏ huấn của tông môn có thể kéo dài hơi tàn bao lâu..."
"Gừ..."
Ngay sau đó, Thiên Hồ khóe môi còn vương vết máu bỗng ngửa mặt lên trời thét dài, toàn thân tỏa ra ánh sáng bạc, hóa thành một con Ngân Hồ trắng như tuyết, cao tám chín trượng, dài hơn mười mét. Tám cái đuôi phía sau đung đưa như những con rắn.
Đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm vào thiếu chủ Thịnh Bảo của Bách Luyện Sơn Trang.
"Ha ha... Thú vị đấy! Từng nghe Sơn Hải Môn là tông môn truyền thừa lâu đời, hơn mười vạn năm trước cũng là hữu giáo vô loài, con người và súc sinh đều được thu nhận vào tông môn. Bây giờ xem ra chuyện này là thật..." Thiếu chủ Thịnh Bảo của Bách Luyện Sơn Trang đứng chắp tay nhìn bản thể của Thiên Hồ, thái độ dửng dưng coi thường.
Gã hờ hững nói xong, khóe môi mang theo vẻ nghiền ngẫm, nhìn môn chủ Sơn Hải Môn trong sân và nói: "Môn chủ Sơn Hải Môn, xem ra thuộc hạ của ngươi chẳng ra gì, có cần ta thanh trừ giúp ngươi không?"
Môn chủ Sơn Hải Môn tên Viên Bắc Tung, sắc mặt có hơi khó coi. Nhưng từ lâu Sơn Hải Môn đã không còn là Sơn Hải Môn thời kỳ huy hoàng, đối mặt với thánh địa Bách Luyện Sơn Trang, Sơn Hải Môn sao có thể đắc tội, và cũng không dám đắc tội.
Nghe thấy lời mỉa mai của Thịnh Bảo, môn chủ Viên Bắc Tung của Sơn Hải Môn nói nhỏ: "Vậy thì làm phiền thiếu chủ Thịnh Bảo."
"Được, hôm nay bản thiếu gia sẽ cho các ngươi mở mang tầm mắt, xem thế nào là thiên địa chi uy. Lột da của con Thiên Hồ này vừa hay làm một bộ y phục, chém con khốn này..." Từ nụ cười ban đầu đến giọng nói lạnh lùng sau cuối, giọng điệu của Thịnh Bảo thay đổi, gã nhìn chằm chằm vào sư đồ Trịnh Bân Bân và Thiên Hồ, lạnh giọng mắng: "Đồ không biết điều! Vốn dĩ ta có thể cho các ngươi cơ hội gia nhập thánh địa Bách Luyện Sơn Trang chúng ta, chỉ cần ngươi giao tiên khí ra mà thôi.
Các ngươi đã không biết điều thì bản thiếu gia đành phải ra tay nghiền xương của các ngươi thành tro. Đồ mà bản thiếu gia muốn chưa bao giờ bản thiếu gia không có được. Một Thiên Hồ tép riu mà thôi, ngươi là Cữu Vĩ thì bản thiếu gia còn e ngại vài phần, nhưng Bát Vĩ Đại Thừa thì giết ngươi chẳng cần đến bản thiếu gia ra tay.
Còn con khốn nhà ngươi nữa, đừng tưởng có tiên kiếm trong tay là vô địch thiên hạ. Tiên Khí mạnh thật đấy, nhưng phải xem nó nằm trong tay ai. Ngươi chỉ là một con kiến hôi Độ Kiếp hậu kỳ mà thôi. Người đâu, giết bọn họ cho bản thiếu gia..."
Nói đến cuối câu, Thịnh Bảo giơ tay lên. Bốn Phi Thăng cảnh phía sau lập tức bay về phía sư đồ Trịnh Bân Bân.
"Để xem kẻ nào dám động vào một sợi tóc của sư đồ bọn họ, ta sẽ khiến kẻ đó xác mất hồn tan..."
Lúc này, một giọng nói tràn đầy lạnh lùng vang vọng nơi chân trời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...