Dương Bách Xuyên đứng dậy, đi thẳng sang bàn bên cạnh, sau đó vung tay đặt một nghìn linh thạch thượng phẩm lên bàn, nhìn tu sĩ nói chuyện trước đó: "Dẫn ta tới Sơn Hải Môn, một nghìn linh thạch thượng phẩm này sẽ thuộc về ngươi."
Đối phương chỉ là 1 Độ Kiếp trung kỳ nên không nhìn thấu tu vi của Dương Bách Xuyên, chỉ biết là mình đã gặp phải cao thủ, một nghìn linh thạch thượng phẩm có sức hấp dẫn rất lớn đối với hắn ta.
Hắn ta cũng không thể chọc giận một người mà mình không nhìn thấu vi như Dương Bách Xuyên, bèn vội vàng nói: "Ta sẵn lòng cống hiến sức lực cho tiền bối."
Có tiền mua tiên cũng được, câu nói này có thể áp dụng trong mọi hoàn cảnh, tất nhiên nguyên nhân lớn là thực lực của Dương Bách Xuyên bày ra đó, tu sĩ kia không dám trái lời.
...
"Tiền bối, lên ngọn núi này là đến Sơn Hải Môn rồi, ta không đi cùng nữa..."Tu sĩ Độ Kiếp thấp thỏm cười làm lành.
"Cảm ơn."
Dương Bách Xuyên không làm khó đối phương, hắn chỉ nhờ chỉ đường mà thôi.
Tất nhiên hắn cũng không sợ tu sĩ này lừa hắn, dẫn hắn tới nơi không phải là Sơn Hải Môn. Đối phương không dám.
Tu sĩ Độ Kiếp nhận được một nghìn linh thạch thượng phẩm, mà Dương Bách Xuyên không làm khó, cho nên hắn ta hí hửng rời đi.
"Bách Xuyên à, có khả năng chỉ là trùng tên trùng họ thôi." Mai tỷ nhìn sắc mặt sa sầm của Dương Bách Xuyên, lên tiếng trấn an.
"Mong là không phải nàng ấy. Nếu đúng là Trịnh Bân Bân thì không thể mặc kệ. Đi thôi, chúng ta lên núi xem thế nào rồi tính tiếp." Dương Bách Xuyên vừa nói vừa đi lên núi.
Hồi ấy Trịnh Bân Bân và hắn cùng đến Tu Chân Giới, nhưng nàng ta theo sư phụ Cửu Vĩ Thiên Hồ rời đi, từ đó về sau hai người không gặp lại.
Hắn còn nhớ lúc chia tay ở Giới Trì, Cửu Thiên Thiên Hồ đã mời hắn gia nhập tông môn của mình, hình như tên là Sơn Hải Môn. Thời gian quá lâu, Dương Bách Xuyên không nhớ có phải là cái tên này hay không.
Nhưng Cửu Vĩ Thiên Hồ là người của vương triều Sơn Hải nằm sâu trong sa mạc ở khu vực phía tây Sơn Hải Giới, bà ấy từng nói ở Tu Chân Giới vương triều Sơn Hải cũng có tông môn, nếu hắn đoán không sai thì tám chín phần mười là Sơn Hải Môn.
Trước có tên Trịnh Bân Bân, sau có tên Sơn Hải Môn, kết hợp lại thì không giống trùng hợp.
Bởi vì sư phụ của Trịnh Bân Bân là Cửu Vĩ Thiên Hồ, mặc dù trước đây bà ấy chỉ là Thiên Hồ có sáu đuôi.
Tuy hắn và Trịnh Bân Bân không tiến thêm một bước, nhưng từ khi quen biết hai người đã là bạn bè vào sinh ra tử, cũng là kiểu bạn bè có thể chia sẻ với nhau mọi điều. Nếu nói tới tri kỷ thì Trịnh Bân Bân tuyệt đối là số một trong lòng Dương Bách Xuyên.
Vì vậy khi nghe thấy tên của Trịnh Bân Bân, trong lòng hắn rất hồi hộp.
Bất kể có đúng hay không, hắn phải đến xem thử rồi tính tiếp.
Hắn không có nhiều bạn, càng không có mấy người bạn cũ, hắn không muốn mất đi bất kỳ một ai.
Trên đường đi hắn nghe tu sĩ Độ Kiếp kia nói Trịnh Bân Bân của Sơn Hải Môn gặp cơ duyên có được một món Tiên Khí, vì vậy mới lọt vào tầm ngắm của Bách Luyện Sơn Trang.
Lần này thiếu chủ của Bách Luyện Sơn Trang cưới Trịnh Bân Bân chỉ vì nhắm tới Tiên Khí trong tay Trịnh Bân Bân mà thôi. Dù sao Bách Luyện Sơn Trang cũng là thánh địa một phương, vẫn cần thể diện, không dám cướp đoạt trắng trợn nên dùng cách bức hôn.
Thật ra mục đích cuối cùng vẫn là Tiên Khí trong tay Trịnh Bân Bân.
Nói đến Tiên Khí trong tay Trịnh Bân Bân, Dương Bách Xuyên cười khổ. Theo lời của tu sĩ Độ Kiếp thì đó là Tiên Khí từ trên trời rơi xuống, nhẩm tính thời gian thì vừa đúng lúc hắn phá hủy tế đàn trấn ma ở Vô Gian Cốc, phóng ra chín món Tiên Khí.
Có lẽ Tiên Khí của Trịnh Bân Bân chính là một trong chín món Tiên Khí bay ra từ Vô Gian Cốc hồi trước.
Như vậy tính ra thì chuyện này vẫn liên quan đến hắn.
Phải nói là mọi chuyện trên đời đều được định sẵn.
Bất kể Trịnh Bân Bân ở đây có phải là Trịnh Bân Bân mà hắn quen biết hay không, hắn đều phải can thiệp vào chuyện này.
Dương Bách Xuyên vừa suy nghĩ vừa đi lên đỉnh núi cùng Mai tỷ và tiểu Phượng Hoàng.
Theo tu sĩ Độ Kiếp nói thì Sơn Hải Môn là thế lực lớn nhất thành Sơn Hải, nhưng cũng chỉ giới hạn trong thành Sơn Hải mà thôi, trên thực tế nó chỉ là tông môn bậc ba.
Nhưng đây cũng chỉ là lời đồn, nghe nói Sơn Hải Môn chân chính cũng là tông môn truyền thừa lâu đời, không ai biết trong tông môn có cao thủ hay không, e là chỉ có các đệ tử của Sơn Hải Môn mới biết.
Dương Bách Xuyên không quan tâm mấy vấn đề này, sự thật ra sao thì đi là biết.
...
Nửa canh giờ sau, ba người đã tới trước một sơn môn trên đỉnh núi.
Điểm độc đáo là sơn môn chỉ xây bằng đá, cả đỉnh núi là một sơn môn, không còn gì khác. Phóng tầm mắt nhìn quanh chỉ thấy trời xanh mây trắng mênh mông tựa như một chiếc gương.
Trên đó có ba chữ to kiểu cổ "Sơn Hải Môn".
"Có trận pháp bảo vệ phải không?" Mai tỷ hỏi.
Dương Bách Xuyên gật đầu: "Đúng là có trận pháp."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...