Hơn nữa, hắn còn dạy bảo Viên Tiểu Lôi rất cẩn thận, truyền thụ pháp môn tu chân cho Viên Tiểu Lôi, đến cả lúc nhập môn. Do đó, Viên Tiểu Lôi cũng có thể xem như là đồ đệ của hắn.
Lúc này, nghe Hồ Tiên Nhi nói Viên Tiểu Lôi gặp nguy hiểm, Dương Bách Xuyên nhất thời không thể bình tĩnh được nữa.
Hắn vội vàng nói: “Mau đưa ta đến đó…”
“Cách phía Tây Nam thành Y Đạo mười ba nghìn dặm… A…” Hồ Tiên Nhi chưa kịp nói dứt lời thì đã bị Dương Bách Xuyên kéo vút lên tận trời, thẳng hướng phóng về hướng Tây Nam.
Ngay sau đó, Tiểu Phượng Hoàng và một đám Đại Yêu cũng lao lên đuổi theo.
Để lại hai huynh muội Hiên Viên bốn mắt nhìn nhau.
“A… Không lẽ là xảy ra chuyện lớn gì nên Dương thánh chủ mới phải đi vội thế này?” Hiên Viên Linh Ngọc nói.
“Chắc hẳn là có việc gấp nhỉ?” Hiên Viên Linh Hề lên tiếng, sau đó quay sang nói với Hiên Viên Linh Ngọc: “Cửu ca ca… Muội cũng đi xem một chút, huynh hãy báo cáo đúng sự thật lên phụ hoàng, cũng nói cho phụ hoàng biết Dương Bách Xuyên sắp đến thăm hoàng triều Hiên Viên ta.”
“Cũng được, vậy muội cẩn thận đấy, có chuyện gì phải báo tịn cho ta ngay.” Hiên Viên Linh Ngọc biết thập tam muội luôn làm việc cẩn trọng, nàng có chủ kiến của riêng mình, vì vậy hắn ta cũng không hỏi muội muội tới đó để làm gì.
….
Trên trời, Dương Bách Xuyên đưa Hồ Tiên Nhi bay về hướng Tây Nam.
“Vừa đi vừa nói, tại sao Viên Tiểu Lôi lại bị trúng độc? Ngươi và Viên Tiểu Lôi tại sao lại ở đi cùng nhau? Các ngươi đến Tu Chân Giới từ lúc nào? Ta phái ra rất nhiều người tìm kiếm ở quê nhà các ngươi… Các ngươi chưa từng nghe tới Vân Môn Tiên Cảnh hay sao?” Dương Bách Xuyên hỏi liên tiếp mấy câu.
Hồ Tiên Nhi đã sớm có sự chuẩn bị trong đầu, nàng biết Dương Bách Xuyên sẽ hỏi nên sắp xếp một chút rồi đáp: “Thật ra ta và Viên Tiểu Lôi là nhóm người thứ ba tiến vào Tu Chân Giới. Cũng giống như những người khác, bọn ta cũng bị người của Thái Huyền Tông truy đuổi. Khi đó, ta, Viên Tiểu Lôi và một vài tu sĩ Sơn Hải Giới đi cùng nhau…
Sau đó, bọn ta bôn ba khắp nơi, lang thang đến Hiên Viên Tinh Cương. Tu vi của bọn ta rất yếu, căn bản không dám vào thành trì Tu Chân Giới, phần lớn thời gian đều lẩn trốn và tu luyện trong núi sâu…
Cách đây không lâu, bọn ta gặp Chiêm Khánh Nhân, Chiêm đại ca…” Dương Bách Xuyên phát hiện khi nói đến Chiêm Khánh Nhân kia thì ánh mắt Hồ Tiên Nhi vẫn tràn đầy sự dịu dàng và ái mộ như trước.
Hắn lập tức hiểu rằng Hồ Tiên Nhi vẫn luôn một lòng với Chiêm Khánh Nhân, cơ mà chẳng biết tên đầu gỗ Chiêm Khánh Nhân có thông suốt hay chưa. Là một người bạn, hắn hy vọng những người có tình như Hồ Tiên Nhi và Chiêm Khánh Nhân có thể ở bên nhau!
“Sau đó thì sao…?” Dương Bách Xuyên hỏi.
Hồ Tiên Nhi thở dài: “Theo thời gian, số tu sĩ Sơn Hải Giới đi theo ta và Viên Tiểu Lôi cũng dần rơi rụng, người thì chết, kẻ thì bỏ đi. Sau khi gặp Chiêm đại ca, hắn ta nói cho bọn ta biết tình hình hiên giờ của ngươi và Vân Môn Tiên Cảnh, Viên Tiểu Lôi muốn rời núi đi tìm ngươi.”
Nhưng, Chiêm đại ca… Là một kẻ kiêu ngạo… Hắn ta nói không thể thua kém ngươi… Cho dù có đi tìm ngươi thì hắn cũng phải tu luyện thành tài mới lên đường, hắn nói chờ hắn tu luyện thần thông thành công rồi hẵng tìm gặp nhau.
Viên Tiểu Lôi không khăng khăng đòi đi. Bọn ta ở lại bế quan tu luyện, chờ Chiêm đại ca tu luyện thành công rồi tới tìm ngươi. Đây cũng là lý do khiến bọn ta dù đã nghe được tịn tức về ngươi và Vân Môn nhưng không đi tìm người.
Song, vốn tưởng trốn trong núi sâu là có thể tu luyện yên ổn, ai biết hoạ từ trên rơi giáng xuống. Mấy ngày trước, có một tên tán tu độc đạo xông vào đạo trường của bọn ta, ép bọn ta đi khỏi. Chiêm đại ca và Viên Tiểu Lôi nổi trận lôi đình, ra tay đánh với tên độc tu đó.
Kết quả bọn ta không ngờ đối phương là độc tu… Viên Tiểu Lôi bị hắn ta đả thương trúng độc. Chiêm đại ca nổi điên, đột phá. Tên độc đạo không địch lau được nên định tháo chạy, nhưng Chiêm đại ca giận quá nên truy đuổi giết chết đối phương. Sau đó, ta phát hiện vết thương do trúng độc của Viên Tiểu Lôi càng lúc càng nghiêm trọng, ta lập tức chạy đến thành Y Đạo cầu người chữa bệnh, tiếp đó gặp được ngươi…”
Lòng Dương Bách Xuyên chùng xuống, siết chặt nắm đấm, hắn căm thù tên độc tu kia, cũng giận Chiêm Khánh Nhân chết vì sĩ diện. Nhưng, nghĩ đi nghĩ lại, hắn lại thấy nhẹ nhõm. Chiêm Khánh Nhân vốn là người cao ngạo đến tận xương, khi còn ở Địa Cầu thì họ cũng từng phân cao thấp, phân cao thấp cũng là tu luyện, đã tới Tu Chân Giới mà Chiêm Khánh Nhân vẫn không đổi nết.
“Đến rồi…”
Trong lúc đôi bên nói chuyện, Hồ Tiên Nhi chỉ xuống một sơn cốc phía dưới.
Dương Bách Xuyên đưa theo Hồ Tiên Nhi đáp xuống một sơn cốc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...