Chạm tới lợi ích của bản thân, Mộ Mãn Thiên cũng trực tiếp nói ra điểm yếu hại, lời nói rất rõ ràng, ở đây không có linh khí trời đất, khi chân nguyên trong cơ thể và linh thạch trên người cạn kiệt, đến lúc đó không có linh lực chống đỡ, sẽ chỉ còn một con đường chết...
Mà nguồn linh lực duy nhất có thể duy trì sự sống cho tất cả mọi người chính là linh lực yếu ớt phát ra từ Tiên thể của chín vị Tiên nhân thượng cổ, mà chúng cũng chỉ đủ để bảo toàn tính mạng mà thôi.
Lúc này, ai sẽ sẵn sàng nhường chỗ của họ cho Dương Bách Xuyên và Nguyên Vô Thường cơ chứ?
Nghe Mộ Mãn Thiên nói, những người bị nhốt ở đây chia làm hai nhóm, một nhóm là chín Tán tu bọn họ, một nhóm khác chính là chín người đỉnh bên kia, chính là những người có thế lực trong một số tông môn lâu đời ở Tu Chân Giới, tất cả đều là người vô tình bị dịch chuyển vào tâm trận.
Mặc dù không nói rõ ràng, nhưng có thể biết được những người kia không có giao tình gì với họ.
Dương Bách Xuyên có thể hiểu được điều này, ở Tu Chân Giới, hay cho dù là ở Sơn Hải Giới trước kia, các thế lực tông môn cũng xem thường những Tán tu thân cô thế cô như họ.
Nếu người của chín thế lực tông môn ở đỉnh bên kia phát hiện Dương Bách Xuyên và Nguyên Vô Thường cũng tranh giành chút Tiên Khí vốn đã yếu ớt lại ít ỏi, bọn họ nhất định sẽ không vui, cho nên Mộ Mãn Thiên mới tốt bụng nhắc nhở.
Dương Bách Xuyên không lên tiếng, hắn muốn xem Mộ Mãn Thiên và những người này sẽ đối mặt với hắn và Nguyên Vô Thường như thế nào khi chuyện này đồng thời cũng liên quan đến sinh tử của bọn họ?
Đương nhiên, nếu nói chính xác, thì chỉ có hắn.
Bởi vì cái lão bất tử Nguyên Vô Thường này, vốn dĩ là cố nhân của mấy người Mộ Mãn Thiên.
Sau khi Mộ Mãn Thiên nói xong, Dương Bách Xuyên cố ý nói: “Việc đã đến nước này, không biết Mộ đạo hữu có cách gì không?”
Vấn đề mà Mộ Mãn Thiên nói, với người khác đó là một vấn đề lớn liên quan đến tính mạng, nhưng với vị Dương mô này thì lại không như thế.
Bởi vì hắn có bình Càn Khôn.
Bây giờ hắn cố tình hỏi mấy người Mộ Mãn Thiên, chỉ là muốn nhìn thấy được bản chất của đối phương.
Nguyên Vô Thường nghe thấy Dương Bách Xuyên hỏi Mộ Mãn Thiên, lập tức muốn nói gì đó, nhưng lại bị Dương Bách Xuyên trừng mắt lại.
Con đường tu hành cũng là quan sát bản chất con người, đặc biệt là khi đứng trước bờ vực sinh tử, bản chất con người ta mới được bộc lộ rõ ràng nhất.
Dương Bách Xuyên làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội này?
Tiếp theo đó, chỉ thấy Mộ Mãn Thiên mỉm cười, mặt không đổi sắc, như thể từ lâu đã mong đợi Dương Bách Xuyên hỏi một câu như vậy: “Nói thật, nếu đổi một hoàn cảnh khác, thậm chí là bất cứ nơi nào ở Tu Chân Giới, đối mặt với vấn đề như vậy, lão phu sẽ là người đầu tiên trả lời ngươi, vị trí của ta sẽ không nhường lại cho các ngươi, nếu có thể sống thì ai lại muốn chết?
Rốt cuộc, các ngươi tham gia có nghĩa là hai trong số chín người chúng ta sẽ phải đối mặt với cái chết, nhưng bây giờ…”
Giọng nói của Mộ Mãn Thiên kéo dài khi nói điều này, dừng một chút lại nói tiếp: “Bây giờ ta có thể nói với các ngươi rằng phần của bất kỳ ai trong số chín người của chúng ta, hoặc vị trí hấp thụ lực lượng của Tiên thể, có thể nhường lại cho các ngươi bất cứ lúc nào sau khi các ngươi hao hết chân nguyên.”
Bị nhốt trong này vạn năm, cái cảm giác ếch ngồi đáy giếng này quá khó chịu, nơi này giống như một cái giếng cổ, chúng ta không phải là dân bản địa trong giếng, chúng ta là những sinh linh vô tình rơi xuống giếng từ một thế giới rộng lớn, mỗi giờ mỗi phút đều mong muốn được ra ngoài.
Thế nhưng lại không thể thoát ra được... Đây là ngõ cụt, sống ở đây không khác gì chết, nếu có biện pháp ra ngoài thì vẫn còn hy vọng, nhưng lại không có bất kì một lối thoát nào.. .
||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||
Sau vạn năm ở đây, nhìn những cố nhân bên cạnh lần lượt phát điên, tọa hóa, v.v., ta đã chết lặng từ lâu, là một Tu Chân giả, không nói đến việc tu vi không thể tiến triển, ngay cả việc sống sót còn phải đi mượn nhờ lực lượng của các vị tiên nhân đã về cõi tiên... Sống như vậy, đã đủ lắm rồi...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...