Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Ba thể ma sát do ma linh ngưng tụ thành vỡ tan dưới Phá Không Kiếm của Dương Bách Xuyên một cách dễ dàng. Sau đó, ma linh bị từng đạo kiếm ý ghim chặt trên mặt đất như bị đóng đinh.

Lúc này bọn chúng chỉ giữ được trạng thái ma hồn.

Tuy nhiên, điều khiến Dương Bách Xuyên kinh ngạc là bọn chúng không chết.

Điểm này khác với nguyên thần của sinh linh bình thường.

Nếu là nguyên thần bị ngàn vạn kiếm ý cắm lên người như đóng đinh, thì đã hồn bay phách tán từ lâu rồi.

Nhưng ma linh trong trạng thái ma hồn lại không tan biến, mà chỉ giãy giụa la hét.

Điều này đủ để nói lên điểm đặc biệt của ma linh, hoặc là nói điểm đặc biệt của Vô Gian Cốc.


Nhưng cho dù mấy ma linh không chết, hiện tại chúng cũng không còn uy hiếp tới Dương Bách Xuyên, hắn tùy tiện ra thêm một đòn cũng đủ khiến ba ma linh tan biến.

Đương nhiên ở đây vẫn còn một ma linh cây già, coi như là kẻ thoát nạn.

Nhưng là do Dương Bách Xuyên không khóa thần thức vào cây già, nếu không thì nó sẽ không thoát được.

Vả lại sau khi Dương Bách Xuyên xuất kiếm, trong bản năng ma linh cây già cũng cảm nhận được nguy hiểm, cho nên khi Nguyên Vô Thường lùi lại, nó cũng cấp tốc tránh xa, cuối cùng không bị liên lụy.

Mặc dù ma linh không có trí tuệ, nhưng vẫn có bản năng.

Sau khi Dương Bách Xuyên xuất kiếm ghim chặt ba ma linh dưới đất, ma linh cây già dứt khoát bỏ chạy, thoắt cái đã biến mất ở sâu trong khí ma sát.

Dương Bách Xuyên không đuổi theo, Nguyên Vô Thường lại càng không. Nếu là bình thường, bị ma linh bậc này bám lấy sẽ là rắc rối lớn, có thể trốn thoát khỏi tay ma linh đã là tốt lắm rồi, chứ đừng nói chi đến chuyện ma linh tự bỏ chạy, có ngu mới đuổi theo.

Lúc này, Dương Bách Xuyên từ trên cao bay xuống, đi tới chỗ ba ma linh bị kiếm khí ghim chặt. Hắn thoáng lảo đảo, đây là di chứng của việc thi triển Phá Không Kiếm.

Mặc dù hắn chỉ thi triển một kiếm, nhưng vẫn tiêu hao rất nhiều lực Thần Hồn.

Phá Không Kiếm mạnh ở chỗ, xét ở một mức độ nào đó Phá Không Kiếm đã vượt quá phạm vi thần thông kiếm kỹ, chạm tới ngưỡng của pháp tắc. Vì vậy, tuy Dương Bách Xuyên chỉ có tu vi Đại Thừa trung kỳ, nhưng một kiếm có thể chém giết cấp bậc Phi Thăng cảnh.

Điều mấu chốt là Phá Không Kiếm của hắn lĩnh ngộ từ rừng Ngộ Đạo ở khu vực trung tâm Vân Lôi. Theo lời sư phụ, vết kiếm ở rừng Ngộ Đạo thật sự là tiên nhân thời thượng cổ để lại, hẳn là người cực kỳ mạnh trong nhóm cổ tiên.


Dương Bách Xuyên đứng trước vết kiếm ở rừng Ngộ Đạo lĩnh ngộ bốn mươi năm, tuy chỉ ngộ ra một kiếm nhưng một kiếm này đã trở thành chiêu kiếm mạnh nhất trong các thủ đoạn công kích của hắn ở thời điểm hiện tại.

Hôm nay hắn có thể một kiếm định càn khôn đã một lần nữa chứng minh uy lực của Phá Không Kiếm, hoặc là nói uy lực của vết kiếm mà cổ tiên để lại.

Dương Bách Xuyên biết sư phụ quả thật đã tặng hắn một món quà lớn. Thần thoại dãy núi Vân Lôi là nơi người tu chân không thể bước vào đã bị hắn phá vỡ, hiện giờ hắn còn đặt nền móng Vân Môn ở đó, thành lập đạo tràng Vân Môn Tiên Cảnh có lồng chắn thiên nhiên.

...

Dương Bách Xuyên nhìn ba ma lĩnh vẫn đang giãy giụa, ma hồn giống trạng thái nguyên thần không bị tan biến, thật ra trong lòng hắn rất chấn động. Đối với tu sĩ mà nói nguyên thần rất yếu ớt.

Nhưng trạng thái của ba ma linh thật sự không bình thường. Chân nguyên Phá Không Kiếm cộng thêm sức mạnh thần hồn vậy mà không giết được chúng, chỉ ghim chặt trên mặt đất.

Sức sống mạnh mẽ của ma hồn khiến hắn giật mình kinh ngạc.

Nhưng lúc này ba m linh đã không còn bất cứ sức uy hiếp nào đối với hắn, chỉ là cá nằm trên thớt mà thôi, hắn có thể chém một kiếm tiêu diệt bất cứ lúc nào.


Sau khi tới gần Dương Bách Xuyên mới nhìn rõ tướng mạo của ba ma linh, kỳ thật là trạng thái nguyên thần của sinh linh tu luyện. Ma linh hình người là một lão già sáu mươi tuổi, ma linh giống cỏ hoa lan chỉ là loài cỏ biến dị nào đó mà thôi, ma linh còn lại là một con gấu yêu.

Chỉ có điều so với sinh linh bình thường thì ba ma linh này hoàn toàn không có linh tính, nhưng lại tràn đầy oán khí giết chóc dã man.

Khí tức phát ra cũng là một loại lực lượng vô cùng đặc biệt, rất khác sinh linh bình thường.

Dương Bách Xuyên không muốn chậm trễ thời gian, dứt khoát vung kiếm Đồ Long định tiêu diệt chúng.

Nhưng đúng lúc này, hắn nghe thấy Nguyên Vô Thường nói: "Dương thánh chủ khoan đã!"

Dương Bách Xuyên dừng lại, ngoảnh đầu nhìn Nguyên Vô Thường: "Nguyên lão đầu, ngươi có ý gì?"

"Đừng hiểu lầm, hì hì... Dù sao cũng tiêu diệt chúng nó, việc nặng nhọc này sao có thể để đại thánh chủ ngươi ra tay, cứ giao cho lão đầu tử này xử lý là được..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui