Hai mắt Nguyên Vô Thường trợn trừng, nhìn chằm chằm về phía trước không dám chớp mắt, thần kinh cũng kéo căng như dây đàn, không một giây buông lỏng: “Những sinh linh, ví dụ như Tu Chân giả, Tu Ma giả, và các loài động vật như chim, cá.. Sau khi bỏ mạng ở Vô Gian cốc, nguyên thần của chúng không tiêu tán, trái lại sẽ bị khí Ma Sát của Vô Gian cốc ảnh hưởng, dẫn đến biến dị, trở thành ma linh.
Tóm lại, thứ gọi là ma linh này không hề có ý thức, vì ý thức đã tan biến hoàn toàn, chỉ còn lại mỗi oán khí ngập trời. Nó có thể thao túng khí Ma Sát tấn công người khác, đến không tiếng, đi không dấu, tới cả thuấn di thần thông có tốc độ cực nhanh của tu sĩ Đại Thừa cũng chưa chắc đã sánh ngang được với nó. Chính nhờ sự im hơi lặng tiếng này mà nó trời sinh đã chiếm ưu thế trong Ma Sát, quan trọng nhất là khí Ma Sát ở đây còn khác hẳn bình thường, bên trong có pha lẫn chút tiên khí, hay còn gọi là sức mạnh biến dị.
Thế nên ma linh cực kỳ khó đối phó, vì có khả năng thao túng sức mạnh Ma Sát nên nó có thể tự tạo cho mình một cơ thể thật, nhưng cũng có thể biến mất bất cứ lúc nào, chỉ cần xua tan sức mạnh Ma Sát là được, đó cũng là điểm khó chơi của ma linh, thứ sinh linh dạo bước giữa thật và ảo.”
Dương Bách Xuyên nghe xong, cau mày hỏi: “Nếu lời ông nói là thật thì chẳng phải không có cách nào đối phó ma linh sao?”
Nguyên Vô Thường trả lời không chút do dự: “Cũng không phải hoàn toàn không có cách, chỉ là tương đối phiền phức. Đầu tiên, nhớ bảo vệ nguyên thần trong biển ý thức của mình cho tốt, tuyệt đối không được để ma linh tìm được kẽ hở chui vào.
Sở trường của ma linh là có thể lặng lẽ không một tiếng động xâm nhập biển ý thức, đe dọa tới sự an toàn của nguyên thần bằng cách tấn công, cắn nuốt hoặc sẽ trực tiếp khống chế, tác động, khiến nguyên thần bị ma hóa liên tục. Thế thì dù tu sĩ có mạnh mẽ tới đâu cuối cùng cũng sẽ bị ma linh khống chế, thậm chí là cắn nuốt hoàn toàn…”
“Nguyên lão đầu à, ta muốn hỏi về nhược điểm của ma linh cơ, bất cứ sinh vật nào trên đời cũng sẽ có nhược điểm, đúng không? Ta tin nếu biết được nhược điểm của ma linh, ắt sẽ nghĩ ra cách đối phó thôi.” Dương Bách Xuyên hỏi.
“Nếu nói về nhược điểm thì về bản chất, cơ thể của ma linh không khác nguyên thần là bao, chỉ cần đánh trúng bản thể thì ma linh sẽ bị lập tức tan biến thôi.
Vấn đề là ma linh có thể thao túng sức mạnh Ma Sát xung quanh chỉ bằng suy nghĩ, thế nên trước khi ngươi kịp tấn công, nó đã huy động sức mạnh Ma Sát đi bảo vệ bản thể rồi, chính vì vậy mà phương pháp này rất khó thực hiện."
"Tuy vậy, ma linh vẫn còn một nhược điểm khác, đó là khi ma linh thao túng sức mạnh Ma Sát xung quanh để bảo vệ mình, tốc độ của nó sẽ chậm lại. Có điều với chúng ta mà nói, chi tiết này chẳng giúp ích được gì, vì một khi ma linh sử dụng sức mạnh Ma Sát để bảo vệ, bản thân nó sẽ trở nên vô cùng mạnh mẽ, dù có bị tu sĩ Phi Thăng cảnh đại viên mãn tấn công cũng chưa chắc bị thương nữa là.
Còn nếu là trước khi ngưng tụ sức mạnh Ma Sát thì hẳn ngươi cũng thấy rồi, tốc độ di chuyển trong khí Ma Sát của nó có thể nói là biến thái vô cùng, muốn xác định vị trí còn khó chứ đừng nói gì tấn công.”
Trong tình thế cần đề cao cảnh giác, Nguyên Vô Thường lại đưa ra một lời giải thích tương đối cặn kẽ cho Dương Bách Xuyên.
Nghe xong, trong mắt Dương Bách Xuyên chợt lóe lên tia sáng: “Chưa chắc đâu…”
“Hửm…? Ngươi nghĩ ra cách giải quyết rồi hả?” Nguyên Vô Thường ngạc nhiên hỏi.
“Lát nữa thử xem là biết ngay thôi.” Dương Bách Xuyên không nói quá nhiều cho ông ta biết, ở trước mặt lão già này, tình huống có nguy cấp cỡ nào cũng phải giữ lại vài lá bài tẩy, không thể lộ hết gốc gác cho người ta biết được.
Quan hệ giữa hai người họ chỉ là hợp tác có qua có lại, còn chưa thân thiết đến mức có thể giãi bày tâm sự, bộc lộ tình cảm.
Nguyên Vô Thường thấy Dương Bách Xuyên không muốn nói nhiều thì không hỏi tiếp nữa. Là một con cáo già đã sống mấy nghìn năm, có thể nói không ai nhìn thấu được suy nghĩ của các tu sĩ như ông ta.
Đương nhiên ông ta biết Dương Bách Xuyên không muốn để lộ lá bài tẩy của mình trước mặt ông ta, và ông ta cũng giống vậy thôi, nếu không có chút thủ đoạn cũng như bài tẩy trong tay, ông ta sẽ không dám nhận nhiệm vụ tới Vô Gian cốc này của Dương Bách Xuyên đâu.
***
Trong lúc hai người nói chuyện, lưng vẫn dán chặt vào nhau, mắt nhìn chằm chằm về phía trước, tập trung quan sát ma linh chẳng biết sẽ tấn công lúc nào kia.
“Vù vù vù…”
Khí Ma Sát bốc lên cuồn cuộn như sương khói, trông như trời bắt đầu nổi gió lớn, cả Dương Bách Xuyên lẫn Nguyên Vô Thường đều biết rất rõ họ đã bị bao vây ngay từ đầu rồi.
Căn cứ theo lời Nguyên Vô Thường nói, một khi chạm trán ma linh, tuyệt đối trốn không thoát, chỉ có nước nghĩ cách giải quyết nó thì họa may mới ra ngoài được, bằng không sẽ bị giam cầm ở đây vĩnh viễn…
Khí Ma Sát càng dày đặc, chứng tỏ số lượng ma linh xuất hiện sẽ càng nhiều, cũng càng thêm mạnh mẽ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...