Dương Bách Xuyên tin chắc chỉ cần cho đủ thời gian, Quốc Bảo và nghé con tất sẽ chèn ép ngược lại được ông già tóc đỏ.
Hiện hắn không tính nhúng tay vào cuộc chiến giữa ba người đó, vì hắn rất có lòng tin với Quốc Bảo và nghé con, tin rằng ông già tóc đỏ sẽ không thể giải quyết được hai đứa nó trong một sớm một chiều. Và chỉ cần hai đứa nó không bị giết chết thì dù có vết thương có nặng tới cỡ nào thì Dương Bách Xuyên cũng đều chữa được hết.
Với hắn mà nói, nếu có thể dùng chút thương thế đó để đổi lại sự trưởng thành của Quốc Bảo và nghé con, giúp chúng gia tăng kinh nghiệm chiến đấu, vậy thì quá hời rồi.
Mà theo tình hiện hiện tại thì xem ra Quốc Bảo và nghé con đã tiến vào trạng thái chiến đấu nên Dương Bách Xuyên cũng yên tâm hơn nhiều. Hắn không định nhúng tay vào, cứ để hai đứa nó tiếp tục rèn luyện như vầy mới là tốt nhất.
Nguyên do là vì hắn biết rất rõ tiềm năng của nghé con và Quốc Bảo cao cỡ nào, huống hồ chi sau này chúng còn phải đi xông pha thế giới với hắn, nghĩa là trận quyết chiến ở thánh địa Vạn Linh hôm nay thật ra chỉ mới là món khai vị mà thôi.
Nghĩ đến đây, Dương Bách Xuyên chợt hướng tầm mắt mình về phía nguyên thần của Vạn Linh Thánh Mẫu.
Từ đầu đến giờ, mụ phù thủy già này lúc nào cũng bám dính theo sau ông già tóc đỏ, để ông ta bảo vệ mình.
Nhưng khi nghé con và thú Vân Lôi Quốc Bảo dần nắm giữ được kỹ xảo và kinh nghiệm chiến đấu, sơ hở của ông già tóc đỏ cũng ngày một nhiều, để Dương Bách Xuyên có cơ hội ra tay với Vạn Linh Thánh Mẫu đang núp sau lưng ông ta.
Hắn tuyệt đối sẽ không buông tha cho mụ phù thủy già Vạn Linh Thánh Mẫu này, tuy bà ta chỉ còn lại mỗi nguyên thần, nhưng một khi mụ chưa bị diệt, tức vẫn là một tai họa ngầm.
Hắn để ý thấy mỗi lần Quốc Bảo và nghé con tấn công ông già tóc đỏ, khiến ông ta trở nên hoảng loạn, thì nguyên thần của Vạn Linh Thánh Mẫu ở sau lưng sẽ lộ ra.
“Chính là lúc này…”
Dương Bách Xuyên hét thầm một câu trong lòng, sau đó bật người, tức tốc biến mất ngay tại chỗ, lao nhanh như bay tới bên Vạn Linh Thánh Mẫu.
Vụt…
“Tên giặc này, mày dám…”
Ông già tóc đỏ thấy Dương Bách Xuyên tính ra tay với nguyên thần của Vạn Linh Thánh Mẫu thì tức khắc nổi trận lôi đình. Về phần Dương Bách Xuyên lại chẳng mảy may dao động, thẳng tay tung một đấm về phía nguyên thần của Vạn Linh Thánh Mẫu.
Có điều mụ già này chẳng hề đơn giản xíu nổi, dường như bà ta đã đoán trước được Dương Bách Xuyên sẽ ra tay với mình, thế nên lúc nắm đấm của hắn xé gió lao tới, nguyên thần bỗng tỏa ánh hào quang rực rỡ, sau đó vội vàng bỏ chạy trong hoảng loạn.
Vì không còn thân xác bảo vệ, nên dù nguyên thần có là Phi Thăng cảnh đại viên mãn đi chăng nữa cũng tuyệt đối không phải đối thủ của Dương Bách Xuyên. Quan trọng nhất nguyên thần là một thứ vô cùng yếu ớt, Vạn Linh Thánh Mẫu biết chỉ cần trúng một chiêu của Dương Bách Xuyên thôi là đủ để bản thân bị thương nặng, nghiêm trọng hơn là sẽ lập tức hồn phi phách tán.
Chính vì thế, khi phát hiện Dương Bách Xuyên tính ra tay với mình, Vạn Linh Thánh Mẫu đã không chút do dự mà chạy thoát thân…
Về phần ông già tóc đỏ, tuy nhìn thấy Dương Bách Xuyên ra tay với Vạn Linh Thánh Mẫu, nhưng lại bị thú Vân Lôi và nghé con bám riết không tha, nhất thời không xông ra cản hắn lại được, cuối cùng chỉ có thể giận dữ gào thét.
“Ầm…”
Dương Bách Xuyên tung ra một cú đấm cực mạnh, nhưng Vạn Linh Thánh Mẫu đã sớm phát hiện hắn tính xuống tay với mình, dứt khoát quay lưng bỏ chạy, vì vậy mà lần này, hắn đã thất bại.
Nhưng hắn không hề bỏ cuộc, trái lại bật người đuổi theo, còn cười khẩy khiêu khích: “Để xem mụ già tính trốn đi đâu…”
Dứt lời, Dương Bách Xuyên lập tức tăng tốc dí Vạn Linh Thánh Mẫu. Hai người một trước một sau, lúc bay lên cao, lúc hạ xuống thấp, rượt đuổi khắp nơi.
Điều khiến Dương Bách Xuyên cảm thấy bực bội là tốc độ của mụ phù thủy già trong trạng thái nguyên thần cực kỳ nhanh, trong lúc nhất thời hắn không thể nào đuổi kịp.
Hắn biết cứ vậy hoài thì không ổn, tuy mụ già đã mất đi thân xác, chỉ còn lại mỗi nguyên thần, nhưng dù sao chỗ này cũng là thánh địa Vạn Linh, là địa bàn của bà ta, nếu không bắt được bà ta, e là kiểu gì cũng xảy ra sự cố không lường trước được.
Không chừng mụ già sẽ liên lạc với bốn đại thánh địa còn lại, hoặc mấy tên địch khác sẽ bất chấp mà xông lên.
Trận đại chiến này đã nổ ra được một thời gian và nhìn lướt qua cũng thấy đã có đại yêu dưới trướng hắn ngã xuống. Dù sao đối thủ của họ cũng là một đám lão quái vật chẳng biết đã sống mấy chục nghìn năm, còn toàn thuộc hạng Tuyết Tàng, kinh nghiệm chiến đấu nhiều vô số kể.
Còn đại yêu dưới trướng hắn tuy chiếm ưu thế về mặt số lượng, nhưng trước giờ vẫn luôn sống ở một nơi tách biệt với thế giới như Thái Hoang Tinh Hải, cộng thêm yêu tộc trời sinh đã không thích động não nghĩ nhiều đường ngang ngõ tắt như con người.
Bằng chứng là trong trận chiến giữa, Tử Hoàng và các đại yêu cùng tám con quái vật Tuyết Tàng hiện tại, kẻ thù đã biến ra một trăm sáu mươi phân thân, thành công lập nên kiếm trận để tấn công nhóm Tử Hoàng. Và với yêu tu mà nói, trận pháp này nọ là sở đoản, chứ sức chiến đấu chủ yếu của họ sẽ được thể hiện qua thiên phú thần thông và bản thể của yêu thú. Thế nên khi đối diện với sự tấn công bằng kiếm trận của các quái vật Tuyết Tàng con người, một số yêu tu đã không phản ứng kịp, thương vong cũng theo đó xuất hiện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...