Thú Vân Lôi Quốc Bảo phát ra một tia sét đánh thẳng vào lão già tóc đỏ.
Nghé con cũng há miệng phun ra một luồng khí bảy màu.
Theo cảm giác của Dương Bách Xuyên, luồng khí bảy màu này có chút giống hơi thở của rồng, nhưng mạnh hơn nhiều...
Tuy nhiên khi Dương Bách Xuyên nhìn đến lão già tóc đỏ liền giật mình, chỉ thấy lão già tóc đỏ đối mặt với sự tấn công của nghé con và Quốc Bảo, trực tiếp đưa tay ra bắt lấy chúng…
Mí mắt Dương Bách Xuyên giật giật khi thấy ông già tóc đỏ vươn hai tay ra trước, định dùng tay không đón đỡ đòn tấn công của Quốc Bảo và nghé con.
Trong mắt Dương Bách Xuyên, hành động này là chứng tỏ đối phương một là bị điên, hai là có niềm tin cực lớn vào thực lực của bản thân.
Và hiển nhiên, ông già tóc đỏ kia không có bị điên, thế nên chắc chắn là do ông ta tin tưởng tuyệt đối rằng thực lực của mình vô cùng khủng bố.
Mí mắt hắn không kiềm được mà giật liên hồi.
Quả nhiên, lòng bàn tay của ông ta chợt lóe lên ánh sáng vàng chói mắt, cường thế hóa giải đòn tấn công của Quốc Bảo và nghé con.
Kế tiếp, ông ta lập tức trở tay phản đòn, hai luồng năng lượng khổng lồ tụ về hai lòng bàn tay, hình thành hai khối chân nguyên kết tụ to như cối xay, rồi lần lượt bị ném về phía thú Vân Lôi Quốc Bảo và nghé con.
“Gừ…”
“Gào…”
Thú Vân Lôi Quốc Bảo và nghé con rống lên đau đớn, có điều dù bị ông già tóc đỏ đánh đến lùi bước, nhưng cuối cùng chúng vẫn chống đỡ được.
Thoáng nghỉ vài giây, chúng lại lao về phía ông già tóc đỏ, chứng tỏ bản thân không phải đèn cạn dầu.
Khóe miệng Dương Bách Xuyên giật giật, sự cường đại của ông già tóc đỏ đã vượt qua những gì hắn tưởng tượng, thật không ngờ ông ta có thể hóa giải đòn tấn công kết hợp của thú Vân Lôi Quốc Bảo và nghé con chỉ trong một chiêu.
Có điều Dương Bách Xuyên vẫn thấy rất vui, bởi vì tuy thú Vân Lôi Quốc Bảo và nghé con bị đánh lui, nhưng lại không chịu ảnh hưởng gì mấy, chẳng bao lâu đã lại anh dũng xông lên.
Mà cũng phải, bất kể là Quốc Bảo hay nghé con cũng đều là dị thú thiên địa sở hữu thực lực cực mạnh mà; không hề khoa trương khi nói sức chiến đấu của thú Vân Lôi Quốc Bảo có thể sánh ngang với một tu sĩ Phi Thăng cảnh hàng đầu, về phần nghé con, tuy huyết mạch chỉ mới tiến hóa đúng một lần, nhưng cũng thuộc hàng đế vương trong các thần thú, nổi tiếng với thiên phú cực lớn.
Theo suy nghĩ của Dương Bách Xuyên, chênh lệch lớn nhất giữa hai bên nằm ở kinh nghiệm chiến đấu, chứ nếu xét mỗi thực lực thì chắc chắn Quốc Bảo và nghé con không hề thua kém ông già tóc đỏ.
Và Dương Bách Xuyên tin rằng chỉ cần cho Quốc Bảo và nghé con chút thời gian, chúng sẽ tìm được điểm cân bằng trong chiến đấu, tự mày mò ra kinh nghiệm cho riêng mình, đến lúc đó, tất sẽ có năng lực đè đầu ông già tóc đỏ.
Thật ra, khả năng chịu đòn và sức tấn công của cả nghé con lẫn Quốc Bảo đều vô cùng khủng bố, thứ duy nhất còn thiếu hiện tại là kinh nghiệm chiến đấu, thế nên, sau khi phát hiện điểm này, Dương Bách Xuyên vốn định xông lên giúp đỡ, nhưng sau đó lại đổi ý vì cảm thấy đây cũng là một cơ hội tốt để nghé con và thú Vân Lôi Quốc Bảo thu thập kinh nghiệm chiến đấu.
Bởi vì sớm muộn gì thì chúng cũng phải đối mặt với vấn đề này, hôm nay, trong đám quái vật Tuyết Tàng, ông già tóc đỏ hiển nhiên là hạc giữa bầy gà, nhưng chắc chắn không phải kẻ mạnh nhất.
Chỉ cần chưa trở thành tiên nhân thì suy cho cùng ông ta vẫn chỉ là một Tu Chân giả, cực kỳ thích hợp làm đối tượng bồi luyện của nghé con và Quốc Bảo.
Trong mắt hắn lúc này, nghé con và Quốc Bảo một lần nữa xông về phía ông già tóc đỏ, hai bên lại bắt đầu một vòng chiến đấu mới.
Lúc nào đòn tấn công của nghé con và Quốc Bảo cũng đều bị ông già tóc đỏ hóa giải và phản đòn, nhìn chung có vẻ ông ta đang chiếm thế thượng phong.
Nhưng cả nghé con lẫn Quốc Bảo đều đang bộc lộ thiên phú cực cao của riêng mình, bằng chứng là hình như chúng đang dần quen với với tiết tấu chiến đấu này.
Giống như những gì Dương Bách Xuyên dự đoán, dưới tình thế phải liên tục chém giết, nghé con và Quốc Bảo đã dần thích ứng, đồng thời bị ông già tóc đỏ ép phải bộc lộ ra tiềm lực của bản thân.
Điển hình là nghé con, theo những gì Dương Bách Xuyên quan sát thấy thì có vẻ, sau khi bị ông già tóc đỏ đè đầu đánh tới tấp, cuối cùng nó cũng nhớ tới trống Kỳ Lân đeo trên cổ.
“Thùng thùng thùng…”
Chiếc trống Kỳ Lân trên cổ nghé con lập tức hóa thành một mặt trống, khi đánh lên mặt trống sẽ tạo ra từng âm thanh vang dội trời xanh như sấm rền, hóa thành từng luồng sóng sức mạnh lao về phía ông già tóc đỏ, chỉ cần sơ sẩy đụng phải thôi là sẽ đau đến độ rên rỉ thành tiếng, mặt mày biến sắc.
Về phần thú Vân Lôi Quốc Bảo, hình như nó cũng đã rút ra được kinh nghiệm cho riêng mình, đầu tiên, cả người nó sẽ phóng thích ra lôi điện, rồi khéo léo tạo thành một tấm lưới sét lớn, cuối cùng là nhanh tay quăng thẳng về phía ông già tóc đỏ.
Sấm sét rền trời ập thẳng lên người ông già tóc đổ, nổ vang liên hồi…
Về phía ông già tóc đỏ, ban đầu ông ta bộc phát ra khí thế vô cùng mạnh mẽ, thế mà hiện tại đã dần có dấu hiệu lui về sau. Tuy tạm thời Quốc Bảo và nghé con vẫn chưa thể hoàn toàn chèn ép được hắn, nhưng cũng đã tìm được cơ hội phản công, hay nói đúng hơn là đã khai thác ra được tiềm lực của chính bản thân trong lúc chiến đấu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...