Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Ngô Nam hài lòng rời đi, có Dương Bách Xuyên ở đây, ông ấy biết dù trời có sập xuống cũng có thể đứng vững, sau khi một số sinh vật ngoài hành tinh thống trị trái đất trăm năm qua, không dám lỗ mãng ở Cửu Châu, đều đến các quốc gia phương Tây, nhưng cũng âm thầm gây rối một cách bí mật, khiến người đứng đầu Cục An ninh Quốc gia như ông ấy rất tức giận.

Cộng với sự phát triển mấy trăm năm qua của tu sĩ Cửu Châu, số lượng đã đạt tới một con số rất khách quan, nên sẽ luôn xuất hiện gây rắc rối.

Nếu không nhờ có Dương Quốc Trung, gia chủ nhà họ Dương thì giới tu sĩ đã sớm rối loạn rồi.

Nhưng gần đây có một tin đồn, ở phương Tây xuất hiện một cường giả, cả thế giới bắt đầu âm thầm náo động.

Nhưng mà bây giờ tốt rồi, Dương Bách Xuyên đã về, Ngô Nam tin tưởng tất cả đều sẽ bị dập tắt.

Sau khi Dương Bách Xuyên tiễn Ngô Nam đi, hắn ngồi ở phòng khách, vẻ mặt lạnh lùng, năm đó trước khi hắn rời đi đã dặn dò những hậu bối giới võ cổ, sau khi tu chân phải thủ vững điểm mấu chốt, nhưng theo những gì Ngô Nam nói hôm nay, những hậu bối Cửu Châu này đều đã bỏ quên điểm mấu chốt.


Dám cấu kết với phương Tây...

Ha ha...

Đây là điều mà hắn không thể tha thứ.

Hắn nhắm mắt lại, giải phóng thần thức, gọi cha Dương Quốc Trung và con trai Dương Tinh Phó đến.

Chuyện này hắn phải hỏi cho rõ ràng, nếu để hắn phát hiện ra điều gì, hắn không ngại diễn lại cảnh tượng đắm máu mấy trăm năm trước, thậm chí là đánh bọn chúng về nguyên hình cũng chỉ mất vài phút.

Mấy phút sau, Dương Quốc Trung và Dương Tinh Phó lần lượt đến.

Dương Quốc Trung vừa vào liền hỏi: "Xảy ra chuyện gì sao?" Ông ấy thấy trong mắt Dương Bách Xuyên có sát khí, biết là đã có chuyện.

"Cha yên tâm đi, không phải chuyện gì to tát." Dương Bách Xuyên nói xong nhìn con trai Dương Tinh Phó: "Tinh Nhi lấy danh nghĩa Vân Môn triệu tập các thế lực tu sĩ lớn đến đây, cha có việc cần gặp họ."

Môn chủ của Vân Môn bây giờ là Dương Tinh Phó, Dương Bách Xuyên đương nhiên sẽ để con trai đi triệu tập, cũng muốn xem thử sau khi hắn đi mấy trăm năm, địa vị của tu sĩ Vân Môn ở địa cầu cùng với năng lực lãnh đạo của con trai Dương Tinh Phó thế nào.

Năm đó khi hắn đi đã thống nhất tất cả các tông môn trên trái đất, thậm chí còn có nhiều người trước đó theo hắn đến Sơn Hải Giới cuối cùng cũng gia nhập Vân Môn.

Quy tắc mà Dương Bách Xuyên đặt ra năm đó là sự nhất trí của tất cả giới võ cổ ở Cửu Châu, do Vân Môn làm thủ lĩnh, cũng không biết qua bảy trăm năm, đám người này còn nhớ hay không.


"Cha... Vân Môn của chúng ta đã mấy trăm năm không tiếp xúc với thế giới bên ngoài, e là không được bao nhiêu người đến?" Dương Tinh Phó nói.

Dương Bách Xuyên cười nói: "Con cứ việc thông báo cho bọn họ, nói với bọn họ trong vòng ba ngày phải đến Vân Môn, về phần có bao nhiêu người đến, có đến hay không cũng không sao, ta muốn xem thử Vân Môn ra hiệu lệnh ai dám không theo? Cứ làm đi."

" Dương Tinh Phó xoay người đi ra ngoài, cậu cảm thấy cha mình Dương Bách Xuyên có chút lạc quan, chuyện của cha và giới võ cổ năm đó cậu cũng biết, năm đó Vân Môn đứng đầu, ra hiệu lệnh ai dám không theo?

Nhưng dù sao cũng đã mấy trăm năm trôi qua rồi, cậu và ông nội Dương Quốc Trung cũng đã bàn bạc sẽ không can thiệp vào chuyện của thế giới bên ngoài, liền đóng cửa Vân Môn, để các để tử an tâm tu luyện, làm vậy thật ra cũng là vì không muốn các đệ tử Vân Môn can thiệp vào chuyện thế tục, sợ sẽ gây ra đại loạn.

Bởi vì ảnh hưởng của Vân Môn ở trái đất thật sự quá lớn, dù là Vân Môn tu chân hay là tập đoàn Vân Kỳ, con tàu này đã tồn tại hàng trăm năm qua, nói nó là một con quái vật lớn có thể ảnh hưởng vận mệnh thế giới cũng không hề khoa trương chút nào.

Vân Môn đóng cửa cũng là để ngăn chặn một số việc không cần thiết xảy ra, năm đó khi chị gái Âu Dương Nhạc Nhạc quản lý Vân Kỳ cũng luôn duy trì chiến lược ổn định, sau này cậu tiếp quản Vân Kỳ cũng thế.

Trên thực tế, so với việc quản lý thương nghiệp của tập đoàn Vân Kỳ, Dương Tỉnh Phó càng thích việc tu chân hơn, nhưng cậu là người thừa kế duy nhất của nhà họ Dương trên trái đất này, theo lời của mẹ Âu Dương Ngọc Thanh và ông nội Dương Quốc Trung, chỉ khi giao cơ nghiệp của Vân Môn và Vân Kỳ cho cậu thì bọn họ mới yên tâm, điều này cũng hợp lý và không có rắc rối.


Bởi vì dù là Vân Môn hay là Vân Kỳ thì số lượng người liên quan theo sự phát triển mấy trăm năm qua cũng đã quá lớn, không quá lời khi nói không cẩn thận sẽ gây ra một mớ hỗn độn lớn ảnh hưởng đến vận mệnh thế giới.

Mà chị gái Âu Dương Nhạc Nhạc dù thế nào cũng không phải huyết mạch của nhà họ Dương, dù là người nhà không để ý, nhưng người của Vân Môn và Vân Kỳ lại để ý, bọn họ cần chính thống.

Trên trái đất, Dương Tinh Phó mới là người thừa kế chân chính của nhà họ Dương, là thái tử gia.

Không thể thay thế. Cho nên mấy năm nay Dương Tinh Phó đều tập trung phần lớn sức lực vào. đế quốc thương nghiệp Vân Kỳ, nhưng sức lực có hạn, chỉ đành đóng cửa Vân

Môn mới có thể dồn sức lực vào đế quốc thương nghiệp Vân Kỳ.

Lâu dần cũng càng ít tiếp xúc với giới cổ võ, cho nên Dương Tỉnh Phó lo lắng mệnh lệnh bá đạo này của cha mình liệu có ai nghe theo không.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận