Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Tiểu tử con phi thăng lên Tiên Giới là được, đi giúp vi sư làm chút chuyện, thầy trò ta gặp nhau ở Tiên Giới, nhưng mà phải nhớ kỹ một, tới Tiên Giới chớ nhắc tới tên vi sư, để tránh gây phiền toái không cần thiết cho các con và tiểu sư đệ.

Có vài người ở Tiên Giới cho rằng vi sư hồn bay phách lạc từ vạn năm trước, nếu biết vi sư còn thoi thóp thì sẽ gây rắc rối cho các con.” Vân Thiên Tà cười lạnh.

“Vậy…đệ tử tuân mệnh.” Vân Trường Sinh nghe Vân Thiên Tà nói như vậy thì cũng không kiên trì nữa.

“À, hơn lúc trước vi sư truyền cho con chiêu thần thông số mười hai của, lên Tiên Giới gặp được sư đệ sư muội thì cũng thay vi sư truyền thụ lại cho bọn họ, cũng xem như thủ đoạn bảo vệ tính mạng.

Năm đó, sau khi sáng tạo ra chiêu thần thông số mười hai cũng chưa kịp truyền lại cho họ, còn việc mà vi sư muốn giao cho con làm…”

Vân Thiên Tà đang nói thì Dương Bách Xuyên cảm thấy không ổn, hắn cảm giác nguyên thần rung lên, ý thức rơi vào hỗn loạn, vào giây phút cuối cùng, hắn chỉ nhìn thấy Vân Trường Sinh tiến lên, hơn nữa nguyên thần của hắn đã bị Vân Thiên Tà chiếm lấy rồi giơ tay điểm trên trán đại sư huynh Vân Trường Sinh…


Sau đó, Dương Bách Xuyên cái gì cũng không biết.



Không biết thời gian trôi qua bao lâu, ý thức của Dương Bách Xuyên đã khôi phục lại như bình thường, hắn nhìn thấy sư huynh đứng ở một bên, mỉm cười nhìn hắn.

Dương Bách Xuyên biết lão đầu đã truyền thụ xong cho đại sư huynh.

“Đại sư huynh.” Dương Bách Xuyên lên tiếng gọi.

“Tiểu sư đệ, hôm nay sư huynh sẽ phi thăng Tiên Giới, điện Trường Sinh sẽ do một đệ tử của ta tiếp nhận, sau này nếu có chuyện đệ có thể tìm hắn bất cứ lúc nào, cho dù là núi đao biển lửa thì điện Trường Sinh cũng không tiếc, đây là phương thức để tiến vào điện Trường Sinh, còn có một số tin tức về thánh địa khác, hiện tại sư huynh truyền thụ cho đệ, sau này làm gì cũng phải cẩn thận nhiều hơn.”

Vân Trường Sinh vừa nói vừa giơ tay chạm vào mi tâm Dương Bách Xuyên, ngay lập tức một lượng lớn tin tức tiến vào nguyên thần của hắn.

Dương Bách Xuyên chỉ cảm thấy nguyên thần chấn động, rất nhiều tin tức, bên trong có tin tức về những thánh địa khác, điều này rất quan trọng cho cuộc chiến sau này.

Hắn cũng không xem ngay mà cúi đầu cảm tạ Vân Trường Sinh: “Đa tạ đại sư huynh.”

“Huynh đệ ta không cần khách khí, chuyện của sư tôn, công lao của đệ lớn nhất, sư đệ vất vả rồi.” Vừa nói, Vân Trường Sinh vừa khom người cảm ơn Dương Bách Xuyên.


“Được rồi, cũng đã đến lúc, nên về thôi, hai tên đàn ông mà lề mà lề mề, còn ra thể thống gì nữa.” Vân Thiên Tà lên tiếng cắt đứt màn khách sáo giữa hai người.

“Ặc…nhanh vậy sao?” Dương Bách Xuyên ngạc nhiên, thật ra hắn còn muốn hỏi đại sư huynh một số chuyện ở Tu Chân Giới.

“Nguyên thần của đệ đã xuất khiếu năm ngày rồi, nếu không trở về trong hai ngày nữa thì sẽ xảy ra chuyện lớn, giờ còn nhanh nữa không?” Vân Trường Sinh nói.

Khóe miệng Dương Bách Xuyên giật giật, hắn lớn tiếng: “Lão đầu chết tiệt, còn hai ngày nữa? Sao người không gọi con dậy sớm một chút, nhanh đi thôi, nhanh nhanh…À, tạm biệt sư huynh!”

“Cung tiễn sư tôn, tạm biệt sư đệ.” Vân Trường Sinh khom người hành lễ.

Dương Bách Xuyên phất tay, nguyên thần nhanh chóng bay lên chín tầng mây.


Thời gian hai ngày rất gấp gáp, tiến vào dãy núi Vân Lôi cũng mất nhiều thời gian, hắn vừa cấp tốc trở về vừa mắng lão đầu.



Vân Môn tiên cảnh, thiền điện Vân Lôi, thân thể Dương Bách Xuyên mở mắt ra.

“Phù…”

Dương Bách Xuyên thở phào một hơi: “Lão đầu chết tiệt, lần sau nếu có loại chuyện như thế này thì gọi con sớm lên có được không hả, mệt chết rồi, may mà cuối cùng cũng về kịp.”

“Chuyện có gì đâu, nguyên thần của con cũng về rồi đó thôi…” Vân Thiên Tà không thèm để ý.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui