Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Nghé con là thần thú, xếp ngay phía sau, chỉ kém Quốc Bảo một chút xíu.

Dương Bách Xuyên không đánh giá được thực lực tu vi của nghé con, nhưng vì nó là thần thú nên từ sau lần trước huyết mạch thăng cấp, có lẽ thực lực của nghé con không kém.

Từ phản ứng ngày hôm nay có thể nhìn ra điều này.

Tuy nhiên nó vẫn kém hơn thú Vân Lôi Quốc Bảo một chút, nhưng đây là chuyện bình thường. Mặc dù nghé con là thần thú Kỳ Lân, nhưng dù sao nó cũng mới thức tỉnh huyết mạch, có sự cảnh giác như vậy đã là tốt lắm rồi.

Dương Bách Xuyên đoán thực lực của nghé con chắc là trên Phi Thăng cảnh.

Còn con chồn thì rõ ràng là yếu hơn, song nó cũng cảm nhận được một Đại Thừa như Dương Bách Xuyên xuất hiện, chứng tỏ con chồn cũng không kém.

Thật ra không có định nghĩa gì về tu vi của các loài dị thú thiên địa như thần thú Kỳ Lân, con chồn, Quốc Bảo. Thực lực mà chúng thể hiện ra được đánh giá dựa vào thần thông thiên phú.

Có đôi khi chúng thi triển thần thông thiên phú vượt xa tưởng tượng.

Sau khi ba tên tấu hề nhận ra người đến là Dương Bách Xuyên, chúng lập tức thả lỏng cảnh giác.

"Chít chít..." Con chồn vừa kêu chít chít reo hò vừa nhảy lên vai Dương Bách Xuyên.


"Gừ gừ..." Quốc Bảo cũng thấp giọng kêu, tỏ ý thân thiết khi nhìn thấy Dương Bách Xuyên.

"Tham kiến chủ nhân..." Từ sau lần trước huyết mạch thức tỉnh, nghé con đã biết nói tiếng người. Nó há miệng phát ra giọng trẻ con lanh lảnh.

Trong mắt Dương Bách Xuyên, thật ra ba tên tấu hề này giống như trẻ con vậy.

Kể ra thì Quốc Bảo đã sống không biết mấy vạn năm, nhưng tính cách rất ngây thơ trong sáng.

Dương Bách Xuyên vốn sầm mặt định mắng ba đứa này một phen, nhưng nhìn thấy ánh mắt mừng rỡ vui vẻ của chúng khi nhìn thấy mình, cuối cùng hắn không giận nổi.

Dương Bách Xuyên còn chưa hoàn hồn đã bị ba tên tấu hề này kéo đến ghế đá ngồi xuống. Con chồn nâng móng vuốt đưa một linh quả đến bên miệng hắn. Thịnh tình khó từ chối, tên họ Dương nào đó ăn luôn.

Quốc Bảo đứng thẳng người, dùng hai móng múp míp bưng một chén linh tửu cho Dương Bách Xuyên...

Nghé con xé một miếng thịt nướng to, đặt ở trước mặt Dương Bách Xuyên.

Bên cạnh là các nữ yêu tinh hóa hình đồng loạt yểu điệu khom lưng hành lễ: "Bái kiến thánh chủ!"


Thôi bỏ đi, hắn vốn định nổi giận trách mắng, nhưng giờ không nói lên lời.

Phải nói là viên đạn bọc đường rất hữu dụng, ba tên tấu hề cùng chơi chiêu này, cảm xúc ghen tỵ và tức giận trong lòng Dương Bách Xuyên đã vơi đi nhiều.

Dương Bách Xuyên uống mấy chén linh tửu mới dừng lại. Hắn nhìn linh quả, linh tửu và mật ong trên bàn, biết ngay những thứ bày đầy trên bàn này là đặc sản của một số tộc đại yêu, hiển nhiên là ba tên tấu hề này lừa gạt đe dọa chiếm đoạt.

Bởi vì có rất nhiều thứ các Yêu Vương từng cống nạp cho Dương Bách Xuyên hồi ở thành Vạn Yêu, tất nhiên là quen thuộc.

Nghĩ tới đây, Dương Bách Xuyên vẫn sầm mặt nói: "Mấy thứ này ở đâu ra?"

Con chồn đảo mắt lia lịa, miệng kêu chít chít, nói là các đại Yêu Vương tặng.

Nghé con ấp a ấp úng, không dám nhìn vào mắt Dương Bách Xuyên.

Thú Vân Lôi Quốc Bảo tỏ vẻ dửng dưng.

"Được rồi, ta còn không biết hả? Người ta đã tìm ta tố cáo rồi, các ngươi... bảo ta nói gì cho phải đây?" Dương Bách Xuyên gằn giọng nói, giọng điệu có phần đắc bất đắc dĩ.

Con chồn và nghé con đều cúi đầu.

Còn lén lút ngước đôi mắt to đáng yêu nhìn Dương Bách Xuyên khiến người ta yêu mến, không nỡ trách mắng chúng.

Cuối cùng, Dương Bách Xuyên thở dài nói: "Mặc dù hiện giờ chúng ta đã có vùng đất yên ổn này, nhưng kẻ địch của chúng ta rất mạnh. Năm vạn yêu chúng đang chăm chỉ tu luyện, chuẩn bị cho sau này chia sẻ gánh nặng với ta, kiến công lập nghiệp cho Vân Môn Tiên Cảnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui