Nói tới đây, Vân Thiên Tà chỉ cười haha, ý tứ rất rõ ràng, chịu bó tay.
“Mẹ kiếp…”
Dương Bách Xuyên ngẩng đầu nhìn thấy Vạn Linh thánh mẫu đang đuổi theo mình, hắn hét lên rồi nhanh chóng đứng dậy bỏ chạy.
Dùng cả Kim Sí Thiên Ưng và Chỉ Xích Thiên Nhai Công, tốc độ đạt tới cực hạn, vèo một cái đã bay xa cả vạn dặm.
Phía sau hắn là ngọn núi bị cháy sém đen như mực, xa xa có thể nghe thấy tiếng sấm trong mây mù, hắn biết ngọn núi này không phải là nơi tốt nên chạy về một hướng khác.
Nhưng mà vừa đáp xuống đã nhìn thấy Vạn Linh thánh mẫu nở nụ cười lạnh lẽo rồi đánh tới.
Dương Bách Xuyên bị dọa hết hồn, hắn chạy nhanh như vậy, thoáng cái đã bay được vạn dặm, không nhờ mụ già này còn nhanh hơn, trực tiếp xuất hiện trước mặt hắn, rõ ràng tốc độ của đối phương còn nhanh hơn.
Dương Bách Xuyên vội vàng lắc mình chạy tiếp.
“Ầm…”
“Phụt…”
Lần này, Dương Bách Xuyên nhanh trí không bị đánh trúng nhưng bị ảnh hưởng, miệng vẫn hộc ra máu.
Vân Thiên Tà nói: “Thằng nhóc thối, tu sĩ Đại Thừa kỳ có thể sử dụng dịch chuyển tức thời, bất cứ thần phù nào cũng không có tốc độ nhanh bằng, sau cảnh giới Đại Thừa, chân khí chuyển đổi thành dạng năng lượng cao cấp hơn là chân nguyên, mà linh thức cũng sẽ trở thành thần thức, bây giờ con đã là thần thức rồi.
Thần thức rộng tới bao nhiêu thì sẽ đi được bao xa, đầu con chỉ cần một ý nghĩ là tới được mọi nơi trong thần thức, còn nữa, hãy chạy về dãy núi Vân Lôi, những nơi khác con có thể tránh được sự truy đuổi của cao thủ cảnh giới Phi Thăng trong một thời gian, nhưng không thể trốn được cả đời.
Đối với tu sĩ mà nói, dãy núi Vân Lôi là một nơi cực kỳ nguy hiểm, nhưng trước mắt thì đây chính là con đường sống của hắn.
“Lão đầu, người cũng bảo nơi đó nguy hiểm rồi còn bảo con vào dãy núi Vân Lôi…” Ngoài miệng Dương Bách Xuyên trách móc nhưng hành động thì vẫn làm theo.
Lúc trước hắn cũng chưa kiểm tra xem linh thức đã lên cấp thành thần thức hay chưa, nhưng nghe lão đầu nói như vậy, hắn thử thả thần thức ra, ngay sau đó Dương Bách Xuyên bị dọa tới giật mình, thần thức của hắn bay xa mười vạn dặm.
Là phạm vi mười ngàn dặm.
Theo như lời lão đầu nói dãy núi Vân Lôi là một nơi vô cùng rộng lớn, nhưng thần thức của hắn cũng chỉ có thể xem được khu vực mây mù bao phủ, sau đó bị một cỗ lực lượng ngăn trở, không thăm dò được bên trong là thứ gì.
Nhưng Dương Bách Xuyên cũng hiểu, dãy núi Vân Lôi quỷ dị như vậy thì lão đầu mới có thể chui vào, lúc trước hắn nghe đám tu sĩ thánh địa đuổi giết hắn nói, dãy núi Vân Lôi là nơi nguy hiểm của Tu Chân Giới
Bây giờ bị mụ già Vạn Linh thánh mẫu kia nhìn chằm chằm, hắn mới đành chịu. Vào dãy núi Vân Lôi là cách duy nhất, nếu không thì chỉ có thể bị bà ta giết chết.
“Thằng nhóc thối, bớt nói nhảm đi, nếu vi sư đã bảo con vào đây đương nhiên là có lý do, xung quanh dãy núi Vân Lôi đều là sấm sét, với người khác khó nhưng với con, ta nói có thể vào được sâu bên trong thì nhanh vào đi.” Vân Thiên Tà thúc giục.
Chỉ bằng một ý nghĩ, vèo một cái, Dương Bách Xuyên đã xuất hiện trong khu vực mây mù của dãy núi Vân Lôi, hắn bước vào không chút do dự.
Trong lòng cảm khái thần thông thuấn đúng là thần kỳ, trước khi tiến vào mây mù Dương Bách Xuyên cảm nhận được không khí xung quanh không ngừng dao động, hắn nheo mắt lại, vội vàng tiến vào sâu bên trong.
“Ầm…”
Hắn vừa rời khỏi chỗ đã có tiếng nổ vang, chắc là Vạn Linh thánh mẫu đang tấn công.
Dương Bách Xuyên cũng giật mình, sau lưng đổ mồ hôi lạnh, nếu không có lão đầu chỉ dẫn, cộng thêm thần thức mạnh, tốc độ nhanh, hắn sợ là mình lại hộc máu.
Bị Vạn Linh thánh mẫu đánh trúng, hộc máu tới hai lần rồi.
Hắn vừa bước vào mây mù, dùng Chỉ Xích Thiên Nhai Công bỏ chạy, vừa chửi mắng: “Mụ già, bà cứ đợi đấy, đợi tiểu gia đây rời khỏi núi, ông đây sẽ là người đầu tiên diệt thánh địa Vạn Linh của bà.”
Trong mây dù thần thức bị ngăn cách, không thể sử dụng thuấn di, nhưng dùng thân pháp thì không thành vấn đề, tầm nhìn chỉ có ba mét, Dương Bách Xuyên tiếp tục di chuyển vào sâu trong đám mây mù.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...