Có thể làm như vậy sao?
Không thể!
Hắn từng phụ Liễu Linh Linh, lẽ nào còn xóa ký ức về nàng?
Tên họ Dương nào đó tự thấy mình không phải kẻ lăng nhăng, nhưng tuyệt đối là một người đa tình nhưng chân tình. Trong số nữ nhân của hắn, trước giờ không có một ai bị vứt bỏ, cũng không có ai bị phụ lòng. Chỉ có duy nhất một mình Liễu Linh Linh khiến hắn áy náy nhất.
Từ trước tới nay, tín ngưỡng của hắn là người thân bạn bè. Vậy mà bây giờ lại bảo hắn mà xóa bỏ ký ức về Liễu Linh Linh, sau này ký ức về nàng sẽ vĩnh viễn biến mất trong đầu hắn...
Hắn không làm được!
Nhưng không chém tâm ma thì làm sao hắn vượt qua Tâm Ma Kiếp và Huyễn Cảnh Kiếp được?
Sự lựa chọn khó vẹn đôi đường.
Giữ lại ký ức về Liễu Linh Linh là một phần bận tâm, một tia hi vọng.
Không có ký ức về nàng thì chẳng còn gì cả.
Cả đời Dương Bách Xuyên chỉ mặc nợ một nữ nhân này, lẽ nào bây giờ hắn thật sự phải quên nàng sao?
Nỗi đau khổ lan tràn trong lòng, con đau hơn độ Thiên Hỏa Kiếp gấp trăm lần.
"Không... mình không thể quên Linh Linh... không thể!"
Dương Bách Xuyên đau đớn ôm đầu ngồi xuống đất, lúc này đạo tâm của hắn đã rối loạn.
Liễu Linh Linh cất lên ma âm, dịu dàng nói: "Ta là ký ức về Liễu Linh Linh giấu ở nơi sâu nhất trong lòng chàng. Nói cách khác, ta chính là Liễu Linh Linh. Bách Xuyên à, năm đó chàng không đến tìm ta khiến ta thân tử đạo tiêu, bây giờ khó khăn lắm chúng ta mới gặp lại...
Lẽ nào chàng lại xốc nổi khiến ta biến mất lần nữa, biến mất vĩnh viễn? Thật ra chúng ta sống thế này cũng rất tốt mà. Mặc dù nơi này là thế giới ảo cảnh, nhưng ảo cảnh do thiên kiếp thiên đạo tạo thành không khác gì thế giới hiện thực. Chỉ cần chàng bằng lòng, chúng ta có thể sống ở đây mãi mãi...
Chàng không thích nơi này tẻ nhạt, ta có thể biến đổi bất cứ lúc nào, đổi thành Tu Chân Giới, Sơn Hải Giới, thậm chí quê hương Trái Đất... Bách Xuyên, chàng nhìn này..."
Liễu Linh Linh do tâm ma biến thành cất giọng nói êm ái mê hoặc, tiện tay biến U Minh Giới thành một thế giới khác có nước biếc núi xanh, có trời trong mây trắng, có ánh mặt trời ấm áp...
Nghe vậy, Dương Bách Xuyên ngẩng đầu lên thì thấy hắn và Liễu Linh Linh đang ở trong thôn Vân Môn tại quê hương Trái Đất.
Lời miêu tả của Liễu Linh Linh đưa Dương Bách Xuyên trở về quê hương. Nhìn khung cảnh quen thuộc, nhìn mọi thứ thân quen, Dương Bách Xuyên bất giác nghĩ về bà nội, nghĩ về vợ con hồi sống ở quê...
Khung cảnh vẫn như trước, nhưng thiếu họ.
Nơi này rất vắng vẻ.
Trước mắt chỉ có hai người là hắn và Liễu Linh Linh.
Nhìn từ đường nhà họ Dương, Dương Bách Xuyên biết đó là giả, nhưng vẫn dập đầu bái tổ tiên.
Mà lúc này, đạo tâm bất ổn của hắn đã bình tĩnh lại.
Trên mặt là hai dòng lệ tràn mi.
Một khắc sau, Dương Bách Xuyên bỗng xoay người, trong tay lóe sáng, kiếm Đồ Long xuất hiện trong tay, đâm thủng lồng ngực của Liễu Linh Linh phía sau.
"Xin lỗi Linh Linh... Ta xin lỗi... A..."
Nam nhân không dễ rơi lệ, chỉ là chưa chạm đến chỗ đau thương mà thôi.
Hắn biết một kiếm này đâm xuống nghĩa là ký ức về Liễu Linh Linh sẽ biến mất trong lòng hắn.
Nhưng hắn không thể không làm vậy, bởi vì hắn còn có vợ con... có rất nhiều người đang chờ hắn.
Lúc này thứ bị diệt là tâm ma, cũng là ký ức về Liễu Linh Linh. Dương Bách Xuyên rơi lệ, gào thét trong đau khổ.
"Chàng... thật độc ác..." Trong lúc Liễu Linh Linh do tâm ma biến thành nói ra câu này, cơ thể nàng ta dần tan biến như hóa thành ánh sáng.
"Năm xưa ta đã thề không tu đạo đến đỉnh thì tóc bạc không đen, hôm nay tuy ký ức về nàng tan biến, nhưng ta vẫn thề không nhớ ra nàng thì tóc bạc không đen. Dương Bách Xuyên ta đạo tâm còn đó thì sẽ không quên nàng."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...