Vân Trường Sinh nôn nóng, thân hình chợt động rồi biến mất tại chỗ.
Ngay sau đó, Vân Trường Sinh nhảy vọt lên nghìn dặm, xuất hiện trên đỉnh núi cách chỗ Dương Bách Xuyên độ kiếp năm trăm mét. Tuy hắn không thể giúp Dương Bách Xuyên độ kiếp, nhưng có thể đưa cho vị tiểu sư đệ còn chưa kịp chính thức nhận nhau này một ít đan dược và pháp khí.
Hắn là đại sư huynh, không thể không làm gì. Mặc dù bản thân Vân Trường Sinh cũng không tin tiểu sư đệ có thể vượt qua thiên kiếp Cửu Cửu, nhưng việc nên làm vẫn phải làm. Nếu không, nhỡ đâu sau này gặp sư phụ Vân Thiên Tà, hắn không biết phải ăn nói thế nào.
Mặc dù sư phụ Vân Thiên Tà đã bặt vô âm tín hơn vạn năm, nhưng Vân Trường Sinh chưa bao giờ nghĩ rằng nhân vật vô thượng ấy đã chết, có lẽ sư phụ chỉ ngao du ở tiểu thế giới nào đó mà thôi.
Mà tiểu sư đệ Dương Bách Xuyên xuất hiện chính là bằng chứng tốt nhất. Rõ ràng Dương Bách Xuyên là đệ tử được sư phụ Vân Thiên Tà thu nhận khi xuống tiểu thế giới nào đó.
Bất kể thế nào Vân Trường Sinh cũng không muốn tiểu sư đệ gặp bất trắc, bản thân có thể làm được gì thì vẫn phải làm, nếu không hắn sẽ hổ thẹn với sư phụ Vân Thiên Tà.
Đoàng!
Khi Vân Trường Sinh đặt chân lên đỉnh núi, đạo lôi kiếp của thiên kiếp Tam Cửu bổ xuống.
Đạo thiên kiếp này khiến cõi lòng Vân Trường Sinh run lên, hắn vội vàng nhìn sang...
Một giây sau, hắn thở phào nhẹ nhõm.
Rốt cuộc thì bây giờ hắn đã biết tại sao rõ ràng là thiên kiếp đã giáng xuống nhưng Dương Bách Xuyên lại chẳng biết gì, vẫn đi lại loanh quanh, không hề chú ý.
Thì ra là tiểu sư đệ đã bày từng tầng trận pháp phòng ngự trên mặt đất.
Đạo lôi kiếp thứ nhất đánh vào trận pháp, cả trận pháp rung chuyển nhưng không vỡ.
Hơn nữa, điều quan trọng là Dương Bách Xuyên đã bày năm trận pháp phòng ngự, và hắn vẫn chưa dừng lại, tiếp tục bày trận bên trong. Hèn chi hắn không để ý tới lôi kiếp trên trời.
Thấy vậy, Vân Trường Sinh không nhịn được thầm khen Dương Bách Xuyên một tiếng "tuyệt".
Sau đó, mấy vị thánh chủ khác cũng xuất hiện bên cạnh Vân Trường Sinh, đáp xuống đỉnh núi.
Bọn họ đều nhìn thấy Dương Bách Xuyên đang bày trận.
Hoàng đế của hoàng triều Hiên Viên có quan hệ tốt với Trường Sinh Điện, đi tới bên cạnh Vân Trường Sinh rồi nói: "Trường Sinh, tiểu sư đệ này của đệ còn là đại gia trận pháp cơ à? Chỉ dựa trận pháp phòng ngự mà đã chống đỡ được đạo lôi kiếp của thiên kiếp Tam Cửu."
Muội muội của hoàng đế Hiên Viên kết hôn với Vân Trường Sinh, cho nên hai người xưng hô khá thân thiết.
"Đệ cũng không ngờ. Nhưng nhìn có vẻ ổn đấy, hi vọng tiểu sư đệ có thể vượt qua thiên kiếp vô thượng này." Vân Trường Sinh đáp.
"Không ngờ tên nhóc này lại bày đại trận Cửu Cửu Chu Thiên. Nếu trận thành, chắc là có thể chống đỡ thiên kiếp Lục Cửu nhỉ?" Sau khi Diệu Tiên của Thông Tiên Cung trông thấy Dương Bách Xuyên bày trận, nàng ta tinh mắt nhận ra trận pháp mà hắn đang bày bố, không nhịn được lên tiếng.
"Xem ra tên nhãi này còn là tài chủ, chi mạnh tay thật đấy. Cho dù là thánh địa chúng ta muốn bày đại trận Cửu Cửu Chu Thiên cũng phải dốc nhiều vốn liếng..." Thánh chủ của thánh địa Đao Chủng góp lời.
Nghe thánh chủ của thánh địa Đao Chủng nói vậy, các thánh chủ khác bèn quan sát kỹ, sau đó ai nấy đều không kìm được hít sâu một hơi.
Quả nhiên Dương Bách Xuyên chi mạnh tay, có thể gọi là đại tài chủ.
Chỉ thấy vô số Yêu Tinh Tệ sáng lấp lánh rải đầy đất, mọi người đều biết thứ này tương đương linh thạch thượng phẩm của người tu chân.
Mà đại trận Cửu Cửu là từng trận pháp độc lập, cuối cùng bày trận thành công thì chín trận pháp có thể hợp nhất, phải nói là phòng ngự đứng đầu Tu Chân Giới.
Điều quan trọng nhất là trận pháp này cần hàng trăm vạn linh thạch, còn là linh thạch thượng phẩm.
Số lượng lớn như vậy, chín thánh địa lớn bọn họ cũng phải dốc bao vốn liếng, thậm chí có một số thánh địa cho dù có linh thạch cũng không nỡ dùng.
Vậy mà Dương Bách Xuyên lại tiện tay lấy ra để bày trận độ kiếp. Sau khi độ kiếp, những viên Yêu Tinh Tệ tương đương linh thạch này sẽ tan thành mây khói.
Vì vậy, nói là chi mạnh tay cũng không ngoa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...