Gã vốn cho rằng đây là nhiệm vụ nắm chắc chín phần, bây giờ lại diễn biến thành khó giữ nổi mình, trong lòng thật sự buồn bực, khó chịu.
Bị chín thiên kiếp liên tiếp của Dương Bách Xuyên ảnh hưởng, Hoa Lang biết gã không trốn được thiên kiếp Tuyết Tàng thứ tư, lần này gã chỉ muốn mau chóng tránh xa Dương Bách Xuyên, nếu không sẽ thành cá nằm trên thớt.
Nghĩ đến dư uy do bị thiên kiếp của Dương Bách Xuyên ảnh hưởng, Hoa Lang vẫn còn sợ hãi, lùi về phía sau, nhưng lúc này đã muộn rồi.
Bởi vì lúc này Dương Bách Xuyên đã dính lên người gã giống như thuốc dán, trực tiếp đuổi theo, rõ ràng sẽ không để gã thoát thân.
…
Một khắc trước, Dương Bách Xuyên hỏi lão đầu thiên kiếp của hắn là cấp bậc gì ở đáy lòng, không ngờ lão đầu vừa lên tiếng đã nói ra một câu nặng nề khiến hắn kinh ngạc.
“Tiểu tử thối cẩn thận đấy, con quan sát thiên kiếp trên đỉnh đầu đi. Kiếp vân có chín tầng, một tầng kiếp vân đại diện cho thiên kiếp Nhất Cửu, đại thiên kiếp bây giờ của tiểu tử con là thiên kiếp Cửu Cửu trong truyền thuyết.”
“Lần này lấy ra toàn bộ thủ đoạn thực lực của con đi, vi sư thấy con chắc chắn phải đi con đường của vi sư rồi… Ài, người tính không bằng trời tính, vi sư để con vào Thái Hoang Tinh Hải, không ngừng nén chân khí trong người xây dựng tốt nền móng, chính là để đối phó với đại thiên kiếp…”
“Nhưng bây giờ xem ra vẫn là không trái được ý trời. Vốn tưởng rằng tiểu tử con tu luyện nghịch thiên, cho dù đội trời cũng chỉ là thiên kiếp Bát Cửu, nhưng không ngờ con vừa lên đã là thiên kiếp Cửu Cửu trong truyền thuyết. Thiên kiếp Cửu Cửu đấy, đó là chín chín tám mươi mốt thiên kiếp, cái sau mạnh mẽ hơn cái trước.”
“Ban đầu tiểu tử con độ tiểu thiên kiếp chính là thiên kiếp Cửu Cửu, bây giờ độ đại thiên kiếp không ngờ vẫn là thiên kiếp Cửu Cửu đòi mạng, đại thiên kiếp trong truyền thuyết như vậy thật sự hiếm có, lại đều bị tiểu tử con đụng phải rồi. Ài… phó mặc số phận đi, thực sự không được thì binh giải tán tiên, cũng tốt hơn mất cái mạng nhỏ…”
Trong giọng điệu của Vân Thiên Tà tràn đầy cảm xúc bùi ngùi.
Nghe lão đầu nói như vậy, Dương Bách Xuyên trực tiếp trợn trắng mắt, nói thật hắn thực sự không quá lo lắng về đại thiên kiếp mọi người đều sợ hãi, hoàn toàn không có quá nhiều khái niệm.
Đến bây giờ ngược lại còn là người ung dung nhất.
Hắn không nhịn được nói: “Người đường đường là Tán Tiên Chí Tôn lại không có lòng tin với đồ đệ như con sao? Ở quê hương của con có câu nói là con người có thể thắng số phận, con không tin con không độ qua được đại thiên kiếp gì đó, chẳng qua chỉ là lôi kiếp uy lực mạnh mẽ thôi, con không sợ.”
“Con…” Vân Thiên Tà bị Dương Bách Xuyên chọc tới mức muốn mắng chửi, nhưng sau khi nhả ra chữ con, ông đã dừng lại, nói: “Tiểu tử thối đừng nói nhiều vội, đừng để Hoa Lang chạy mất, ghim chết gã.”
Được lão đầu nhắc nhở, Dương Bách Xuyên đảo mắt nhìn, quả nhiên phát hiện Hoa Lang muốn chạy trốn.
Lúc này, sao có thể để Hoa Lang chạy trốn, Dương Bách Xuyên chợt lách mình xuất hiện bên cạnh Hoa Lang, chém ra một đòn Bát Hoang Quy Nhất Kiếm với Hoa Lang.
“Ầm ầm!”
Trong tiếng nặng nề, Hoa Lang buồn bực tùy tiện giơ tay chặn lấy một kiếm của Dương Bách Xuyên, Hoa Lang đã khơi ra thiên kiếp Tuyết Tàng, đến mức phải trốn tránh Dương Bách Xuyên. Bây giờ gã phải dốc toàn lực ứng phó với thiên kiếp Tuyết Tàng, nếu không sẽ bị Thiên Hỏa thiêu đốt thành tro bụi.
Quả thật gã vốn muốn chạy trốn, ít nhất phải kéo giãn khoảng cách với Dương Bách Xuyên, không thể bị bản thân Dương Bách Xuyên hoặc thiên kiếp của hắn quấy nhiễu.
Nhưng lại không ngờ, Dương Bách Xuyên cứ bám sát theo gã không tha.
Mặc dù Hoa Lang trở tay đánh một đòn đã chặn được Nhất Kiếm Bát Hoang của Dương Bách Xuyên, nhưng cũng liên lụy tới gã, còn không khiến Dương Bách Xuyên bị thương.
Hoa Lang biết không phải một đòn của gã không đủ mạnh, mà là lúc này đã khơi ra thiên kiếp Tuyết Tàng, đa phần thực lực của gã đều dùng để đối phó thiên kiếp, nếu không tình huống bình thường, gã có lòng tin một đòn có thể giết chết Dương Bách Xuyên.
Nhưng bây giờ lại khó.
Sự quỷ dị của thiên kiếp Tuyết Tàng là Thiên Hỏa sinh ra từ cõi sâu xa thiêu đốt bên trong người.
Giờ phút này, Hoa Lang không nhịn được rên ra tiếng, giữ khoảng cách tám, chín mét với Dương Bách Xuyên.
Dương Bách Xuyên cũng bị một đòn của Hoa Lang làm sửng sốt, bởi vì theo như lúc trước Hắn đấu với Hoa Lang, một kiếm này đối với hắn chắc không chỉ có chút uy lực như vậy.
“Lão đầu, chuyện gì vậy, sao con cảm thấy công kích của Hoa Lang không hề mạnh mẽ nhỉ?” Dương Bách Xuyên trực tiếp hỏi Vân Thiên Tà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...