Trả thù cho đồng môn gì đó… đều là cái cớ, thần thú Kỳ Lân trên người Dương Bách Xuyên mới là trọng điểm của tất cả bọn họ.
Nghe lời nói không hề che giấu của những người này, Dương Bách Xuyên cười phá lên: “Ha ha ha… Từng người các ngươi tự xưng là Thánh địa tu đạo, là tấm gương của tu sĩ tu chân trên thế giới, không ngờ đứng trước lợi ích thì chẳng khác gì bọn thổ phỉ, nói là ra vẻ đạo mạo cũng không quá chút nào. Nếu đã không còn gì để nói… vậy thì khỏi nói nữa. Tiểu gia vốn còn có ý tốt, muốn cho các ngươi một con đường sống, nếu đã như vậy thì dẹp đi, đây là các ngươi tự chuốc lấy.”
“Tiểu tử ngông cuồng chết đến nơi rồi còn khoác lác, biết điều thì giao pháp trượng của Thánh địa Vạn Linh ta và pháp bảo Động Thiên của tiểu tử ngươi ra đây, nếu không…” Tu sĩ Đại Thừa cảnh của Thánh địa Vạn Linh đột nhiên giận dữ.
Nhưng mà gã ta còn chưa nói xong, đã bị Dương Bách Xuyên cắt ngang: “Nếu không chính là chết… đúng chứ?”
“Hừ, nếu đã biết…”
Dương Bách Xuyên lạnh lùng cười: “Nếu đã như vậy thì các ngươi đi chết đi.”
Trong lúc nói, tay Dương Bách Xuyên chợt vung lên.
Ngay sau đó, tiếng rống giận của các loài yêu thú vang lên long trời lở đất, tiếp theo ba trăm Đại Yêu cấp Tôn Vương bỗng dưng xuất hiện, trong nháy mắt nhào về phía sáu mươi tu sĩ Đại Thừa cảnh.
Dương Bách Xuyên lại vung tay lần nữa, năm vạn yêu binh yêu tướng cấp bậc Độ Kiếp đột nhiên xuất hiện.
“Grào…”
“A a a a a…”
Trong nháy mắt thú rống rung trời, tiếng kêu thảm thiết chói tai, mùi máu tanh nhức mũi.
Bỗng chốc, sáu mươi tu sĩ Đại Thừa cảnh và năm trăm, sáu trăm tu sĩ Độ Kiếp cảnh của lục đại Thánh địa đã bị yêu tu Dương Bách Xuyên thả ra khỏi không gian bình Càn Khôn nhấn chìm.
Chưa đến mười tức, tu sĩ của lục đại Thánh địa, mặc kệ là Đại Thừa hay là Độ Kiếp đều bị tiêu diệt sạch sẽ.
Biến cố xảy ra bất ngờ khiến những tu sĩ Nhân tộc này hoàn toàn không kịp phản ứng, cho dù bọn họ có phòng bị cũng không ngờ tới Dương Bách Xuyên sẽ thả ra tận ba trăm yêu tu mạnh mẽ sánh ngang Đại Thừa cảnh. Thậm chí năm vạn yêu binh yêu tướng còn chưa kịp ra tay, tu sĩ của lục đại Thánh địa đã bị giết sạch rồi.
Những yêu tu Dương Bách Xuyên dẫn ra khỏi dãy núi Vạn Yêu đều là chọn lọc tỉ mỉ từ trong mấy trăm vạn yêu tu, mỗi một tên đều là tinh anh trong số yêu tu.
Nhất là trong số ba trăm Đại Yêu cấp Tôn Vương còn có tồn tại thiên phú dị bẩm, cộng thêm thân thể Yêu tộc mạnh mẽ, đối phó với vài tu chân giả của lục đại Thánh địa này đúng là nhét kẽ răng.
Chưa đến mười tức, toàn bộ đã bị tiêu diệt.
Nhìn tay gãy chân đứt xung quanh, Dương Bách Xuyên thở dài tự nói: “Ta cho các ngươi cơ hội rồi, nhưng các ngươi hoàn toàn không cho ta cơ hội, muốn trách thì trách các ngươi đầu thai nhầm đi.”
Dương mỗ là Nhân tộc, tất nhiên không muốn đồ sát tu sĩ Nhân tộc như vậy, nhưng mà… hắn không giết người ta, người ta sẽ giết hắn.
Hôm nay lục đại Thánh địa hợp tác vây giết hắn, hoàn toàn không để ý tới thể diện Nhân tộc.
Vậy thì hắn không hối hận.
Phải biết rằng, hôm nay nếu hắn không có nhiều yêu tu ở bên cạnh, thì người chết chắc chắn chính là hắn.
Là lục đại Thánh địa không biết xấu hổ ép hắn làm vậy.
…
Sau khi Dương Bách Xuyên tiêu diệt sáu mươi tu sĩ Đại Thừa cảnh và khoảng sáu trăm tu sĩ Độ Kiếp cảnh của lục đại Thánh địa, cửu đại Thánh Chủ đứng cách hơn mấy nghìn dặm quan sát trận chiến đều suýt nữa rớt cả tròng mắt xuống đất.
Ai cũng không ngờ Dương Bách Xuyên tùy tiện vung tay lại xuất hiện hơn năm vạn yêu tu, hơn nữa trong đó còn có đến ba trăm Đại Yêu sánh ngang Đại Thừa cảnh.
Những ba trăm yêu tu sánh ngang Đại Thừa cảnh. Cấp bậc Đại Thừa của cửu đại Thánh địa bao gồm cả Tán Tiên tổng lại chắc cũng chỉ có thể đến con số này.
Tu sĩ Đại Thừa cảnh là tồn tại cấp cao của Tu Chân Giới, tu sĩ có thể tu luyện đến cấp bậc Đại Thừa thật sự là tỉ lệ một phần vạn.
Phi Thăng cảnh chính là Kim Tự Tháp, bên dưới là tu vi Đại Thừa, tu sĩ Đại Thừa cảnh là tu sĩ trụ cột của một môn một tông.
Không ai ngờ tới Dương Bách Xuyên tiện tay vung ra đã xuất hiện ba trăm Đại Yêu sánh ngang Đại Thừa cảnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...