Cho nên Dương Bách Xuyên truyền âm nói cho Thanh Ngưu: “Lão Ngưu, lúc này ngàn vạn đừng xúc động, nếu không ngươi sẽ hại chết tất cả mọi người, không có mệnh lệnh của ta, yên tĩnh đợi cho ta, rõ chưa?”
Thanh Ngưu hừ lạnh, nhưng cũng biết chủ nhân nói đúng.
…...
Sau khi nhìn chằm chằm Dương Bách Xuyên một lúc lâu, Khổng Tước Vương lên tiếng: “Hôm nay đến đây thôi, không biết thần y có tiện tiễn ta không?”
Dương Bách Xuyên ngẩn người, không ngờ Khổng Tước Vương nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu chỉ nói một câu như vậy?
Phải đi?
Không nói gì khác nữa cả.
“Thế nào, thần y có muốn đưa tiễn ta hay không?” Khổng Tước Vương lên tiếng.
Dương Bách Xuyên vội vàng lấy lại phản ứng: “A, có có có, ta tiễn Tước Nhi cô nương.”
Ở trong mắt Khổng Tước Vương, bộ dáng lúc này của Dương Bách Xuyên rất buồn cười, không nhịn được mỉm cười, khóe miệng lộ ra núm đồng tiền làm nàng ta càng thêm quyến rũ.
Người nào đó nhìn thoáng qua nụ cười của Khổng Tước Vương, có hơi đơ người.
“Vậy đi thôi.” Khổng Tước Vương lên tiếng, nói xong đi ra ngoài.
Khi Khổng Tước Vương đi ngang qua Thanh Ngưu thì hơi tạm dừng, liếc nhìn Thanh Ngưu.
Trong lòng Dương Bách Xuyên rất khẩn trương, mặc dù Thanh Ngưu dùng đá Huyễn Yêu che giấu hơi thở Long Chủng Thanh Ngưu nhưng vẫn sợ Khổng Tước Vương nhìn ra gì đó, nên vội vàng đuổi theo chặn tầm mắt của Khổng Tước Vương.
…...
Sau khi Dương Bách Xuyên và Khổng Tước Vương đi ra Yêu Y quán, Thanh Ngưu thở dài nói thầm trong lòng: “Xem ra không thể báo thù Khổng Tước Vương được rồi…”
Thật ra năm đó Thanh Ngưu cũng không tận mắt nhìn thấy Khổng Tước Vương xuất hiện ở thành Vạn Yêu đại chiến với phụ thân hắn ta, thậm chí cũng không nhìn thấy cả bốn đại Yêu Tôn. Năm đó tu vi của hắn ta chưa đến Tôn Vương, lúc đó đã bị phụ vương sắp xếp đưa ra ngoài, thông qua mật đạo trốn khỏi dãy núi Vạn Yêu.
Lúc này nhìn thấy sắc mặt của chủ nhân đối với Khổng Tước Vương, Thanh Ngưu chỉ có thể thở dài, thật ra trải qua 3000 năm, thù hận trong lòng hắn ta cũng đã hòa tan không ít.
Bây giờ nỗi nhớ mong duy nhất trong lòng Thanh Ngưu là các tộc nhân có khả năng còn bị bốn đại Yêu Tôn giam giữ.
Hắn ta chỉ cầu có thể cứu những tộc nhân đó ra, đó là tâm nguyện lớn nhất đời hắn ta.
…
Bên ngoài Yêu Y quán, sau khi Dương Bách Xuyên và Khổng Tước Vương rời khỏi, từ xa đã nhìn thấy Khổng Minh cung kính đứng bên ngoài, nhìn chăm chú vào Khổng Tước Vương, ngoài ra còn có chín Đại Yêu Tôn Vương sơ cấp đứng sau Khổng Minh. Không cần hỏi Dương Bách Xuyên cũng biết, chắc chắn đây là người của Khổng Tước Vương.
Hơn nữa trong nháy mắt, Dương Bách Xuyên còn cảm nhận được ít nhất sáu bảy thần thức Tôn Vương trung cấp lướt qua người hắn.
Dương Bách Xuyên thầm khiếp sợ trong lòng, trán đổ mồ hôi lạnh, nói thầm trong lòng: “May mắn không trở mặt với Khổng Tước Vương, nếu không nhiều Tôn Vương như vậy nhảy ra, chắc chắn hắn và Yêu Y quán sẽ bị tiêu diệt.”
Dương Bách Xuyên biết càng là lúc này càng không thể loạn, nếu chẳng may xảy ra sự cố, người có hại chính là bọn họ.
Khổng Tước Vương muốn chính mình đưa tiễn nàng ta, Dương Bách Xuyên chỉ có thể đi theo Khổng Tước Vương, cũng không biết muốn tiễn bao lâu, dù sao cũng không dám hỏi nhiều.
Hắn biết Khổng Tước Vương đi ra ngoài không đơn giản, hiện tại cảm nhận được hơi thở cường đại xung quanh, Dương Bách Xuyên càng thêm cẩn thận.
Sau khi đi được một đoạn, Dương Bách Xuyên cúi đầu đi sau Tước Nhi, vừa đi vừa suy nghĩ, sau đó cảm giác mềm nhũn một mùi thơm của cơ thể xông vào xoang mũi của hắn.
Lúc này mới phát hiện Tước Nhi đã ngừng lại, hắn không chú ý va phải người nàng ta.
“A… Không… Ta…” Người nào đó đỏ mặt lắp bắp.
Tước Nhi nói: “Không cần sợ, đi lên đây đi.” . Đam Mỹ Hay
Tước Nhi nói, ý bảo hắn sóng vai đi bên cạnh nàng ta.
Dương Bách Xuyên thấy Tước Nhi không tức giận, hít sâu bước lên sóng vai với nàng ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...