Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên


“Ha ha, cảnh sát Ninh, tôi chỉ đến uống trà với bạn bè thôi, chứ có làm gì đâu, là tới chờ Dương tiên sinh.” Hoa Đầu cười như không cười trả lời.  
Lúc này, trong lòng Dương Bách Xuyên thầm mắng mình, anh đã phạm phải một sai lầm thông thường, từ xưa trắng và đen đã đối lập, hôm nay đến gặp Dương Lâm còn dẫn theo một cảnh sát, chuyện này thật sự không thích hợp.  
Nhưng đến cũng đã đến rồi, cũng không thể để Ninh Kha trở về được?  
Hơn nữa anh cũng tin tưởng Dương Lâm không phải người hẹp hòi, Ninh Kha cũng phải cho mình một chút mặt mũi, hơn nữa Dương Lâm và Ninh Kha chắc cũng không quen biết nhau đâu.  
Trong lòng nghĩ như vậy, Dương Bách Xuyên đi vào phòng riêng, vẫn là nơi lần trước gặp mặt Dương Lâm.  
Sau khi mở cửa, Dương Lâm nhìn thấy Dương Bách Xuyên thì sắc mặt vui vẻ, thế nhưng sau khi nhìn thấy Ninh Kha đi theo sau Dương Bách Xuyên, sắc mặt lập tức trầm xuống.  
Điều này làm cho Dương Bách Xuyên thầm nghĩ không ổn.
Sắc mặt của Dương Lâm đã nói lên tất cả, anh ta quen biết cô nàng cảnh sát Ninh Kha này.  
Quả nhiên Dương Lâm chưa kịp nói gì, Ninh Kha đã bước tới cà khịa: "Thì ra là cậu cả nhà họ Dương.

Sao nào, anh quen Dương Bách Xuyên hả?"  

"Cảnh sát Ninh, tôi và Dương Bách Xuyên là bạn cùng lớp.

Chẳng phải các cô nắm rõ tình hình nhà chúng tôi trong lòng bàn tay ư, sao ngay cả điều này cũng không biết?" Dương Lâm cười khẩy.  
Dương Bách Xuyên cảm thấy hai người đều kỳ lạ, làm tổn thương lẫn nhau!  
Tức thì anh cảm thấy nhức đầu.  
Anh hắng giọng "khụ khụ" vài tiếng rồi lúng túng nói: "Dương Lâm, tôi không ngờ hai người lại quen nhau, là tôi sơ suất."  
Tất nhiên là Dương Lâm nhìn ra không phải Dương Bách Xuyên cố ý nên không trách anh, trái lại bây giờ anh ta rất cảm kích Dương Bách Xuyên.

Hôm qua Dương Bách Xuyên cho anh ta một viên đan Tôi Thể, sau khi về nhà anh ta đã đưa cho ông cụ trong nhà xem, thế rồi bị ông cụ tịch thu luôn.  
Tuy hơi buồn bực nhưng Dương Lâm vẫn rất vui vẻ, bởi vì một viên đan dược đã giúp địa vị người thừa kế của anh ta trở nên vững chắc như núi.  
Hơn nữa, trước khi đi ông cụ còn thẳng thừng nói một câu: "Kết giao với Dương Bách Xuyên thật tốt, cho dù phải bỏ ra giá lớn."  
Dương Lâm biết tính ông cụ nhà mình, ông hiếm khi coi trọng ai đó, cho dù là các võ cổ giả cũng chẳng lọt vào mắt ông, nhưng ông lại rất quan tâm tới Dương Bách Xuyên.  

Nhờ có viên đan dược của Dương Bách Xuyên ngày hôm qua mà ông cụ đã mở ra một số quyền hạn cho Dương Lâm.

Điều này tượng trưng cho thực lực.

Dương Lâm là người có dã tâm, anh ta quyết tâm phải trở thành người thừa kế vị trí ông hoàng thế giới ngầm.

Mấy anh em họ còn lại, thậm chí là ba đứa em trai ruột của Dương Lâm vẫn luôn để mắt tới anh ta mọi lúc mọi nơi.  
Một viên đan dược của Dương Bách Xuyên còn hiệu quả hơn sự cố gắng của anh ta trong mấy năm qua.  
Về việc giúp đỡ Dương Bách Xuyên tìm kiếm tranh cổ, nhờ có ông cụ đã tạo điều kiện thuận lợi nên chỉ trong một đêm đã dò la được một số manh mối, sau đó Dương Lâm liên hệ với Dương Bách Xuyên hẹn anh đến đây.  
Nào ngờ còn có Ninh Kha - hoa khôi đồn cảnh sát nức tiếng Cố Đô đi cùng Dương Bách Xuyên.  
Người nhà họ Dương rất hận Ninh Kha.

Cô nàng hoa khôi đồn cảnh sát có tinh thần trượng nghĩa này có hơi ngây thơ ngốc nghếch.  
Cô ta nhiều lần gây phiền phức cho Dương Lâm, cứ dăm ba bữa mấy quán bar club do Dương Lâm phụ trách lại bị Ninh Kha ghé thăm, hơn nữa còn là lúc cô ta mới làm cảnh sát..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui