Trong lời nói của hắn tràn ngập sự kiêu ngạo và coi thường Hùng Bất Nhị, cách Dương Bách Xuyên vừa híp mắt vừa nói như thể trong mắt hắn Hùng Bất Nhị chỉ là một con yêu thú nhỏ nhoi mà thôi.
Nhưng Hùng Bất Nhị thực chất là cấp bậc Tôn Vương, còn tu vi của Dương Bách Xuyên mới là bậc tiểu yêu.
Hai người trừng mắt nhìn nhau, mặt mày Dương Bách Xuyên không chút thay đổi, nhìn chằm chằm Hùng Bất Nhị.
Ánh mắt Hùng Bất Nhị thất thường nhìn Dương Bách Xuyên, hắn ta không biết Dương Bách Xuyên lấy đâu ra tự tin như vậy?
Đột nhiên nghe Dương Bách Xuyên nói chuyện trở mặt, thực ra nguyên nhân chính có lẽ vì trong lòng Hùng Bất Nhị sinh ra hy vọng, mặt khác vì mười năm qua không ai dám nói có thể chữa khỏi độc thương cho hắn ta.
Nếu Dương Bách Xuyên nói một câu hắn có thể có biện pháp khống chế độc thương hoặc là giảm bớt một chút thì Hùng Bất Nhị chắc chắn sẽ tin tưởng, nhưng Dương Bách Xuyên nói thẳng một câu rằng hắn có thể chữa khỏi.
Điều này khiến cho Hùng Bất Nhị ôm hy vọng cực kỳ lớn, hắn ta vô thức không tin, nhưng sâu trong nội tâm thắp sáng ngọn nến mang tên hy vọng.
Thậm chí Hùng Bất Nhị cảm giác Dương Bách Xuyên đang vũ nhục chỉ số thông minh của mình, hắn ta không tin có người có thể chữa khỏi độc thương của hắn, mong muốn của hắn ta rất đơn giản, chỉ cần có thể giữ được cánh tay cho hắn hoặc khống chế độc lan truyền là được.
Nhưng Dương Bách Xuyên cứ tự tin nói hắn có thể chữa khỏi độc thương của mình, điều này làm cho nội tâm Hùng Bất Nhị dày vò, hắn ta vừa khát vọng được chữa khỏi, vừa cho rằng Dương Bách Xuyên đang vũ nhục chỉ số thông minh của mình, quả thực không thể tha thứ.
Cho nên hắn ta hận không thể một ngụm nuốt trọn Dương Bách Xuyên.
Nhưng mà...
Nhìn thấy trong ánh mắt trong suốt của Dương Bách Xuyên mang theo sự tự tin cực kỳ mạnh mẽ, hắn ta lại không biết nên làm sao bây giờ?
"Chẳng lẽ tiểu yêu này thật sự có biện pháp chữa khỏi độc thương của mình?" Hùng Bất Nhị nói thầm trong lòng.
Nghe Dương Bách Xuyên nói chuyện, hắn ta cũng nhìn thẳng vào mắt Dương Bách Xuyên, đột nhiên hắn ta có loại cảm giác rất khác lạ, nội tâm sinh ra mong muốn tin tưởng Dương Bách Xuyên...
"Ngươi... Ngươi thật có thể chữa khỏi bệnh của bổn đại vương?"
Cuối cùng Hùng Bất Nhị vẫn thu lại yêu khí mạnh mẽ quanh thân, xóa bỏ khí tức tập trung trên người Dương Bách Xuyên, thử hỏi.
"Nếu không phải có một luồng lực lượng cực lớn phong ấn thì toàn bộ cánh tay ngươi e là đã sớm bị độc thương phế bỏ, chất độc cắn nuốt lấy tinh huyết và pháp lực của ngươi bất kể ngày đêm, pháp lực thì dễ nói, nhưng tinh huyết cắn nuốt chỉ còn lại nửa năm thời gian, hoặc là ngươi tự chặt một cánh tay, bảo vệ tính mạng, hoặc là chết."
Vết thương cực kỳ độc hại, mỗi ngày có ba canh giờ ngươi bị độc Chí m tra tấn, đau đớn như dao cạo kim đâm, ta quả thực bội phục sức chịu đựng của ngươi, đổi lại là yêu thú bình thường, chỉ e nỗi thống khổ do độc thương mang lại đã khiến hắn đau đớn muốn chết đi, mà con gấu đen nhà ngươi vậy mà có thể kiên trì hơn mười năm, thực không đơn giản..."
Dương Bách Xuyên không trả lời thẳng câu hỏi của Hùng Bất Nhị, mà nói kết quả kiểm tra cho Hùng Bất Nhị.
Về phần Hùng Bất Nhị... Giờ phút này khi nghe mỗi một lời Dương Bách Xuyên thốt ra khỏi miệng đều khiến cho nội tâm hắn ta nhảy lên mạnh mẽ, nếu như lúc đầu là giận dữ thì giờ đây cảm xúc của hắn ta đối với Dương Bách Xuyên đã thay đổi.
Bởi vì mỗi một câu Dương Bách Xuyên nói đều rất chính xác, có một số biểu hiện bên ngoài thể hiện rõ ràng, nhưng có một số biểu hiện chỉ có trong lòng hắn ta mới rõ, mà hắn ta chưa từng nói triệu chứng ẩn cho bất kỳ kẻ nào.
Lại từng đi cầu cứu không biết bao nhiêu cao thủ, duy chỉ có Dương Bách Xuyên là người đầu tiên nói ra chính xác các loại triệu chứng độc thương trong cơ thể hắn ta, toàn bộ đều đúng.
Hy vọng tan vỡ lại một lần nữa bốc cháy, Hùng Bất Nhị không hề để ý việc Dương Bách Xuyên bất kính gọi hắn ta là gấu đen, hắn ta hít sâu một hơi nhìn Dương Bách Xuyên nói: "Y... Y sư... có thể cứu ta?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...