Chương có nội dung bằng hình ảnh
Quan trọng nhất là, Xuyên Sơn Giáp vì muốn tăng cao tu vi mà sinh ra tham vọng, bởi vì hắn đứng chót trong chín đại tổng quản của Hoa Ban Xà, bị bên trên xem thường, thế nên trong lòng khao khát được nâng cao tu vi, để cho những kẻ xem thường hắn phải mở to mắt mà nhìn.
Nhưng cho dù là yêu tộc hay nhân tộc sau khi đạt tới cấp bậ tôn vương, muốn tăng lên một bước cũng là điều hết sức khó khăn, nào có dễ dàng như vậy?
Xuyên Sơn Giáp đã giậm chân tại chỗ suốt năm trăm năm không có tiến bộ, hôm nay đột nhiên nghe được một loại rượu có thể nâng cao tu vi, có thể tưởng tượng hắn hưng phấn cỡ nào.
Hắn đã có ý nghĩ sẽ cướp từ trong tay Dương Bách Xuyên, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào Dương Bách Xuyên, ý bảo mau lấy ra cho hắn uống thử.
Dương Bách Xuyên nhìn thấy ánh mắt nóng rực của Xuyên Sơn Giáp thì trong lòng cười thầm, trên mặt hắn lại giả bộ nghiêm túc, cẩn thận từng ly từng tý khui vò rượu.
Giây tiếp theo, một mùi rượu kỳ dị bay ra…
Rượu Linh Đào vốn là linh quả quý hiếm được bình Càn Khôn ban cho, sau khi Thái Châu Nữ lấy chúng ủ thành rượu thì càng trở nên tinh túy hơn, cộng thêm Dương Bách Xuyên đã nhỏ vào một giọt nước Sinh Mệnh, linh khí tinh khiết cường đại và sức sống mãnh liệt hội tụ lại với nhau, sinh ra một mùi hương có sức lôi cuốn kỳ lạ.
Khiến cho người ta không thể nào chống cự.
Ngay khoảnh khắc Dương Bách Xuyên mở vò rượu, mùi hương bay ra, Xuyên Sơn Giáp đã ngây ngất, cuối cùng hắn cũng biết được vì sao Dương Bách Xuyên lại cẩn thận như vậy.
Loại rượu này quả thật là bảo vật nhân gian, chỉ ngửi mùi thôi cũng khiến lỗ chân lông trên cơ thể hắn mở ra, hơn nữa yêu lực cũng rục rịch sục sôi, hắn hoàn toàn tin tưởng Dương Bách Xuyên.
Trong lòng Xuyên Sơn Giáp vui sướng, cơ duyên tới rồi.
Dương Bách Xuyên nhìn thấy vẻ mặt hây hây đỏ của Xuyên Sơn Giáp thì khóe miệng không kìm được mà cười gian.
Hắn giơ tay, cẩn thận rót cho Xuyên Sơn Giáp một ly rượu, sau đó nhanh chóng đậy nắp lại: “Xuyên Sơn huynh, không phải là tiểu đệ nhỏ nhen, hiện tại cũng chỉ có thể cho huynh một chén, ta cũng chỉ có mỗi một vò rượu này.”
Nói tới nói lui nhưng cũng không lấy rượu lại, mà tỏ ý Xuyên Sơn Giáp thưởng thức.
Dương Bách Xuyên luyến tiếc vò rượu này là chuyện bình thường trong mắt Xuyên SƠn Giáp. Càng chứng minh vò rượu này không tầm thường, trong lòng Xuyên Sơn Giáp cũng kiên định hơn.
Hơn nữa, nhìn Dương Bách Xuyên rót ra chén rượu có màu xanh trong suốt, trông rất đẹp mắt, Xuyên Sơn Giáp cho rằng đây chính là loại rượu quý báu.
Nhìn chén rượu trong suốt, Xuyên Sơn Giáp không thể rời mắt được nữa, linh khí cường đại và mùi hương tản ra, hắn trực tiếp bưng chén rượu lên, uống một hơi cạnh sạch.
Linh lực khổng lồ bùng lên trong cơ thể, Xuyên Sơn Giáp cảm nhận được bỉnh cản bất động đã lâu, nay lại hơi dãn ra, bên trong vang lên tiếng răng rắc, trong lòng Xuyên Sơn Giáp hết sức vui mừng, hắn biết Dương Bách Xuyên không lừa mình.
Đôi mắt rực lửa của hắn dán chặt vào vò rượu trong tay Dương Bách Xuyên, hắn vung tay lên, vò rượu bay vào trong tay hắn, Xuyên Sơn Giáp mở nắp ra sức uống…
Hắn nghĩ chỉ một chén rượu đã có khiến cho bình cảnh buông lỏng, nếu như hắn uống cạn một vò, tu vi nhất định sẽ đột phá, thế nên hắn không thèm để ý tới những lời lúc trước của Dương Bách Xuyên, chỉ cho hắn một chén, Xuyên Sơn Giáp mở vò uống cạn sạch.
Trong thâm tâm còn đang nghĩ, nếu như Dương Bách Xuyên ngăn cản không cho, hắn cũng không ngại giết chết Dương Bách Xuyên.
Nhưng không ngờ, Dương Bách Xuyên lại không hề ngăn cản hắn.
Coi như biết điều, Xuyên Sơn Giáp thầm nghĩ.
Ngay sau đó, trong cơ thể Xuyên Sơn Giáp vang lên tiếng nổ, hắn cảm nhận được mạch máu như bị thiêu đốt, người hắn nóng rực tràn đầy thống khổ, nhưng Xuyên Sơn Giáp không chỉ không sợ, ngược lại hắn còn cảm thấy vui sướng, hắn biết huyết mạch của mình đang tiến hóa, tu vi cũng tăng mạnh.
“Rống…”