Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Thanh Ngưu im lặng một lúc, nói: “Trước kia là thương hội của mấy thánh địa lớn và Tu Chân Giới dẫn đầu, hiện tại không biết, nhưng có lẽ vẫn là những thương hội đó, lát nữa ta đi hỏi lại.”

Dương Bách Xuyên nheo mắt, nói: “Đi hỏi thăm cũng được, nếu là thương hội của mấy thánh địa lớn, vậy chúng ta không khách khí.”

“Chủ nhân, ngươi muốn cướp sinh ý của bọn họ?” Cuối cùng Thú Ngũ Hành cũng chen vào được.

“Cũng không phải không thể…” Dương Bách Xuyên nói.

Bọn họ đi đến trước một tòa nhà có quy mô không nhỏ, dừng lại.

Thanh Ngưu nhỏ giọng nói: “Chủ nhân, ngày nào con tê tê cũng đến uống rượu ở đây, chúng ta vào đây đi.”


Dương Bách Xuyên đánh giá nơi này, quán rượu này có sáu tầng, diện tích rộng lớn, rất không tồi, đột nhiên hắn nghĩ đến một vấn đề.

“Lão Ngưu, chúng ta không có yêu tinh tệ.” Dương Bách Xuyên kêu khổ, thiên tài địa bảo trên người hắn bị nghé con ăn hết, hiện tại rất nghèo.

Nếu muốn dừng chân phải có tiền mới được.

“Trên người ta còn có chút yêu tinh tệ, lúc ngươi thoát khỏi thành Yêu Tinh có mang theo một ngàn yêu tinh tệ thượng phẩm, trốn trong Hành Cung Thiên Yêu tham sống sợ chết không tiêu, tổng lại vẫn có chút tác dụng.” Dương Bách Xuyên cười nói.

“Lão Ngưu, ngươi vậy là không được, có yêu tinh tệ nhưng không nộp lên cho chủ nhân, đừng quên ngươi cũng là tiểu đệ của chủ nhân.” Thú Ngũ Hành lại lên tiếng.

Thanh Ngưu bị Thú Ngũ Hành lừa dối, đen mặt nhìn chằm chằm Thú Ngũ Hành, sắc mặt rất xấu, chủ nhân đã cảnh cáo hắn ta đừng lắm miệng, còn CMN nói nhiều, thật sự tức chết.

Rất không vừa lòng với Thú Ngũ Hành, Thanh Ngưu còn tưởng rằng chủ nhân sẽ lên tiếng dạy dỗ Thú Ngũ Hành, nhưng đợi nửa ngày cũng chưa thấy chủ nhân lên tiếng, ngẩng đầu phát hiện Dương Bách Xuyên đang cười tủm tỉm nhìn hắn ta, làm cho Thanh Ngưu run lên, sau khi lấy lại phản ứng, vội vàng nói: “Chủ nhân, lát nữa ta đưa yêu tinh tệ cho ngài.”

“Không vội, đưa một nửa là được, còn lại ngươi cứ giữ lại.” Người đó nào mặt không đỏ tim không đập nói.

Cuối cùng Thanh Ngưu cũng hiểu, ở phương diện tiền tài, chủ nhân rất giống chồn nhỏ, nhưng cũng may chỉ lấy một nửa.

“Vâng vâng vâng, ta hiểu rồi, để lại một nửa cho ta là đủ rồi, của ta cũng là của chủ nhân.” Thanh Ngưu nói.


Dương Bách Xuyên rất vừa lòng, nhếch miệng cười hỏi: “Một yêu tinh tệ thượng phẩm bằng bao nhiêu hạ phẩm?”

“Bẩm chủ nhân, một yêu tinh tệ thượng phẩm bằng một ngàn hạ phẩm, một trăm trung phẩm, chúng ta có một ngàn thượng phẩm, tạm thời đủ dùng.” Thanh Ngưu thành thật trả lời.

Dương Bách Xuyên gật đầu nói: “Được, tìm chỗ ở đã, đi thôi.”

Sau đó, Thanh Ngưu dẫn đường đi vào quán rượu Đại Vương của Yêu tộc.

Dương Bách Xuyên dẫn Lục Yên Chi, chồn nhỏ, Thú Ngũ Hành, Đả Tiên Thạch chờ ở một bên, Thanh Ngưu đi xử lý thủ tục.

Vài phút sau, Thanh Ngưu cầm hai thẻ phòng trở về, đau lòng mắng: “Quá đắt…”


Thú Ngũ Hành nhìn thấy chỉ có hai thẻ phòng, khó chịu nói: “Lão Ngưu, ngươi quá keo kiệt đó, chỉ có hai phòng ở kiểu gì?”

Thanh Ngưu trừng mắt nhìn Thú Ngũ Hành, nói: “Chắp vá đi, chủ nhân và chủ mẫu một phòng, mấy người chúng ta một phòng, hai phòng này tiêu hết hai trăm yêu tinh tệ thượng phẩm, những đồ khác sẽ tính phí khác, nhưng ngươi yên tâm, phòng ở Yêu tộc đủ lớn, mấy người chúng ta ở một phòng cũng đủ rộng.”

“Nhiều như vậy?” Mặc dù Dương Bách Xuyên không biết trình độ tiêu phí ở thành Vạn Yêu, nhưng tiêu hai trăm yêu tinh tệ thượng phẩm, thảo nào Thanh Ngưu đau lòng như vậy.

Thanh Ngưu chua xót nói: “Vốn dĩ hai phòng chỉ tốn hai mươi yêu tinh tệ thượng phẩm, nhưng chúng ta không có đĩa yêu nên phải trả gấp mười lần.”

Dương Bách Xuyên gật đầu, nói: “Xem ra phải nhanh chóng thu xếp xong việc đĩa yêu, nếu không ngay cả khách điếm cũng không ở nổi, đi thôi, đi lên tầng rồi bàn bạc tiếp.”

Sau đó mọi người đi lên tầng, quán rượu Đại Vương có tổng sáu tầng, phòng bọn họ ở tầng sáu, tầng năm tầng sáu là nơi nghỉ ngơi, tầng 2 tầng 3 là nhà ăn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui