Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Võ Văn Trạch mạnh vượt xa dự đoán của Dương Bách Xuyên, hắn không ngờ một người đã bị pháp tắc Thái Hoang áp chế cảnh giới lại có thể phát huy thực lực bất phàm như vậy.
Ngay từ ban đầu hắn đã đặt Võ Văn Trạch và Nguyên Thần Huyễn cùng một cấp bậc, cho rằng bọn họ đều là Địa Tiên tam chuyển thì thực lực giống nhau.
Sau hai lần đánh hắn mới biết thì ra giữa Địa Tiên tam chuyển và Địa Tiên tam chuyển cũng có sự khác biệt cực lớn.
Nếu nói Địa Tiên tam chuyển cấp bậc Nguyên Thần Huyễn là phiên bản cấp thấp bị pháp tắc Thái Hoang áp chế, thì Võ Văn Trạch chính là phiên bản cao cấp, giữa hai người có sự khác biệt về bản chất.
Lúc này Lục Yên Chi, thú Ngũ Hành, con chồn và đá Đả Tiên cũng ra tay.
Điều khiến Dương Bách Xuyên biến sắc là hắn biết cho dù mấy người họ ra tay cũng không phải là đối thủ của Võ Văn Trạch, trái lại còn có thể bị lão ta đánh trả.
Hắn vội vàng hét to: "Yên Chi, mọi người mau lùi lại, đừng đánh..."
Hắn hô to nhưng đã muộn.
Bởi vì mấy người Lục Yên Chi đã đồng loạt ra tay.
Khi Ách Nan Chi Độc của Lục Yên Chi biến thành hoa sen bay về phía Võ Văn Trạch, hai tay Võ Văn Trạch biến ra một âm một dương, ngọn lửa chói mắt và sương mù hàn băng thực thể hóa lập tức bùng lên rồi lan ra xung quanh.
Ầm ầm ầm...
Trong tiếng vang nặng nề, Dương Bách Xuyên chỉ cảm thấy một lực lượng như dời núi lấp biển ập vào cơ thể, hoàn toàn không cho hắn thời gian đối phó.
Dương Bách Xuyên liếc thấy Ách Nan Chi Độc của Lục Yên Chi đã tan biến cách Võ Văn Trạch ba mét.
Sau đó, thú Ngũ Hành, con chồn và đá Đả Tiên tấn công nhưng đều bị luồng uy lực cường đại kia của Võ Văn Trạch đánh bay.
Sự đáng sợ của Võ Văn Trạch không chỉ dừng lại ở đó. Một tay mang lực hỏa diễm, một tay mang lực hàn băng của lão ta không phải đòn tấn công đơn giản.
Tất cả bọn họ đều bị đánh trúng.
"Grao..."
"Chít..."
"Phụt..."
"Hu hu..."
Thú Ngũ Hành và con chồn ré lên thảm thiết, Lục Yên Chi hộc máu, đá Đả Tiên khóc to.
Mọi người không bị lửa đốt thì cũng bị băng lan đến.
Đòn đánh trả này của Võ Văn Trạch thật sự là dễ như trở bàn tay.
Dương Bách Xuyên rơi bộp xuống đất. Lúc này hắn mới hiểu một đạo lý.
Đó là trước mặt cường giả chân chính, ưu thế về nhân số cũng chỉ là cọp giấy.
Thực lực tuyệt đối đủ để nghiền ép tất cả.
Mấy người bọn họ bị Võ Văn Trạch một kích đánh bại.
...
Võ Văn Trạch cười gằn, bước thẳng tới chỗ Dương Bách Xuyên và nói: "Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, ngươi đáng chém."
Lão ta không cho Dương Bách Xuyên cơ hội nghỉ lấy hơi, thoắt cái đã đến trước mặt Dương Bách Xuyên, vươn tay chộp đầu hắn.
Võ Văn Trạch nghĩ rất đơn giản, trấn áp Dương Bách Xuyên đồng thời sưu hồn hắn. Lão ta đoán bí mật trên người Dương Bách Xuyên không chỉ có truyền thừa thần thông của Bách Biến Chí Tôn, cho nên sưu hồn là nhanh gọn lẹ nhất.
Võ Văn Trạch là trưởng lão của điện Trưởng Lão thánh địa Vạn Linh, một khi bùng nổ thật sự đáng sợ.
Dương Bách Xuyên bị khí tức của Võ Văn Trạch khóa chặt, trừng mắt nhìn đối phương chộp tay về phía mình. Hắn vô cùng căng thẳng, đang định gọi sư phụ ra giúp đỡ thì có tiếng xé gió kèm tiếng chửi mắng khàn khàn vang lên.
"Hay cho một tên Võ Văn Trạch vô liêm sỉ, đường đường là trưởng lão của thánh địa Vạn Linh mà lại bắt nạt một tiểu bối..."
Võ Văn Trạch thấy mình sắp trấn áp được Dương Bách Xuyên nhưng ai dè lúc này lại có tiếng xé gió vang lên phía sau cùng với khí tức cường đại đột kích nhanh như chớp. Điều này khiến sắc mặt lão ta thay đổi, đành phải thôi trấn áp Dương Bách Xuyên, sau đó xoay người lại, hai tay vung quyền đỡ một kích sau lưng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...