Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Liên tiếp những tiếng gọi giống như đá chìm đáy biển.

Lúc này, đá Đả Tiên biến thành hòn đá, dứt khoát bay lên đập về phía Dương Bách Xuyên.

Gọi không tỉnh, dùng đá đập chắc là tỉnh nhỉ?

Đá Đả Tiên bay lên đập về phía Dương Bách Xuyên.

“Bịch~”

“Oa ây ya…toi luôn cái mạng già này rồi…”

Đá Đả Tiên đập lên người Dương Bách Xuyên, giây sau, người kêu gào lại là bản thân nó.

Thật ra, lúc đá Đả Tiên đập trên người Dương Bách Xuyên đã bị ma khí bùng phát, bắn ngược trở lại.

Ngay lập tức, đá Đả Tiên đã bay ra mấy chục mét.

Mặc dù đau đớn nhưng cũng xem như có hiệu quả.


Ánh sáng xanh lóe lên, đá Đả Tiên biến thành đứa trẻ mũm mĩm, trông thấy Dương Bách Xuyên ngẩng đầu, còn cho rằng đã gọi được Dương Bách Xuyên, Thạch Thanh lập tức bay về phía chủ nhân của mình.

Ở trong tinh không mọi thứ đều lơ lửng, không cần dùng tới pháp lực cũng có thể trôi nổi, phi hành cũng không bị cấm chế.

Khi đá Đả Tiên sắp bay tới cạnh Dương Bách Xuyên, Dương Bách Xuyên đã ngẩng đầu nhìn về phía nó.

“Chủ…chủ nhân…người nhập ma rồi?”

Đá Đả Tiên vui mừng, miệng gọi chủ nhân, nhưng đột nhiên nó phát hiện, ánh mắt Dương Bách Xuyên ngập tràn lạnh lẽo và sắc bén, cơ thể nó không khỏi run lên, gọi tiếng chủ nhân một cách mất tự nhiên, đá Đả Tiên dừng cách Dương Bách Xuyên năm mét.

Lúc này, chỉ nghe thấy Dương Bách Xuyên nói: “Thạch Thanh, đừng tốn sức, tình huống của bổn chủ nhân rất tốt.”

“Tốt…sao?”

Đá Đả Tiên bị Dương Bách Xuyên nhìn chằm chằm có chút phát run, lúc này, toàn thân Dương Bách Xuyên đều là ma khí, sát khí cường đại làm đá Đả Tiên sợ hãi.

Ngay sau đó, nó nghe thấy Dương Bách Xuyên tự lẩm bẩm, lại giống như đang nói chuyện với đá Đả Tiên: “Cái gì mà ma đạo không ma đạo, con đường tu chân còn lãnh khốc vô tình như vậy, ma đạo còn có thể tệ tới đâu?”


Tâm cảnh của Dương Bách Xuyên quả thật đã xảy ra biến hóa, hắn nhìn thấy đám người Mộ Trường Phong vì lợi ích mà xem nhẹ tình đồng môn, thậm chí còn không đáng giá lấy một xu.

Bản thân hắn biết mình đã nhập ma, là tâm ma.

Nhưng ý thức chủ của hắn vẫn tồn tại, chỉ là sự xuất hiện của tâm ma đã thay đổi tâm cảnh của hắn.

“Chủ nhân…” Đá Đả Tiên không dám tới gần Dương Bách Xuyên, chỉ đứng từ xa gọi nhỏ.

Cũng vì ma khí trên người Dương Bách Xuyên quá nồng đậm, vượt quá khả năng chống cự của đá Đả Tiên.

Dương Bách Xuyên không để ý tới đá Đả Tiên, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Thất Tinh Môn Hộ, khóe miệng lộ ra ý cười, ngay sau đó, Dương Bách Xuyên tung người nhảy lên, định bay vào trong cánh cửa.

Nhưng ngay lúc này, trong đầu hắn vang lên giọng của sư phụ Vân Thiên Tà: “Thằng nhóc thối, mông còn lau chưa sạch, con muốn đi đâu…”

Dương Bách Xuyên cười gian trá: “Lão già chết tiệt, tôi còn tưởng ông sẽ không ra ngoài, sao nào, ông cũng muốn quản tôi? Nhưng dù cho có pháp lực thông thiên, ông có thể giết được tôi sao?”

Giọng điệu của Dương Bách Xuyên lúc này vô cùng tà ác, hơn nữa lời nói của hắn cũng không hề tôn trọng sư phụ mình.

Đều gọi là lão đầu chết tiệt nhưng lại không giống nhau, bề ngoài thì nghe có vẻ như đang mắng người khác, nhưng thật ra đây là một loại trao đổi tình cảm giữa hai sư đồ bọn họ, vô cùng thân thiết.

Nhưng lúc này, giọng điệu của Dương Bách Xuyên đã thay đổi, không có thân thiết, cũng không có kính trọng.

“Con là đồ đệ của ta, lẽ nào ta không quản được sao?” Vân Thiên Tà trầm trọng nói.

“Haha…quản?” Dương Bách Xuyên cười châm chọc, hắn nói tiếp: “Quản thế nào? Tôi là tâm ma của cơ thể này, tôi có pháp lực vô biên, lẽ nào còn có thể giết tâm? Hay là nói, ông giết chết tôi?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui