Dương Bách Xuyên đột nhiên xị mặt làm Lưu Tích Kỳ sửng sốt, không biết có phải mình nói sai rồi không.
Anh ta nhìn Dương Bách Xuyên, nét mặt cứng đờ.
Còn Dương Bách Xuyên thì nhìn Lưu Tích Kỳ chằm chằm, không nói gì mà chỉ nhìn thôi.
Đến khi Lưu Tích Kỳ nổi gai ốc, Dương Bách Xuyên mới thong thả cất lời: "Thiết Đản, tiên sư nhà cậu!"
Sau khi Dương Bách Xuyên nhìn chòng chọc Lưu Tích Kỳ vài giây, câu đầu tiên anh thốt ra là lời mắng.
Nhưng Lưu Tích Kỳ nghe xong lại thở phào nhẹ nhõm, vì anh ta biết rằng Dương Bách Xuyên mắng mình chứng tỏ vẫn thân thiết với mình, không trở nên xa cách với mình.
Sau đó, anh ta nghe thấy Dương Bách Xuyên nói tiếp: "Tôi biết từ trước đến giờ cậu luôn cho rằng cậu không bỏ vốn mà lại quản lý một công ty, được nhận cổ phần các thứ, cho nên cậu cảm thấy mình chiếm hời đúng không?"
Lưu Tích Kỳ thoáng im lặng, đúng là anh nghĩ như thế.
Dù sao thì mới thành lập Công ty Vân Kỳ, Liễu Linh Linh, Tiền Tiểu Bối, nhóc Đông, thậm chí Lâm Hoan đều bỏ ra mấy chục vạn nhập cổ phần, còn anh ta không bỏ vào một đồng nào đã trở thành người quản lý thật sự của công ty.
Chính vì thế, anh luôn cho rằng mình đã chiếm hời...!Kỳ thật nói trắng là lòng tự trọng của đàn ông.
Thấy Lưu Tích Kỳ im lặng, Dương Bách Xuyên biết là mình đoán đúng.
Tên này có chủ nghĩa đàn ông, lòng tự trọng đang tác oai tác quái.
Anh tiếp tục nói: "Thế nên cậu giấu cả chú Lưu thím Lưu, không nói cho họ biết chuyện mình có công ty ở Cố Đô.
Hay là Lưu Tích Kỳ cậu không coi Dương Bách Xuyên này là anh em?" Khi nói câu cuối cùng, Dương Bách Xuyên gào to.
"Nhóc Xuyên, không phải vậy..." Lưu Tích Kỳ cuống lên.
Nhưng bị Dương Bách Xuyên ngắt lời: "Không phải á? Không phải thì tại sao cậu lại không nói cho người nhà? Không phải thì tại sao cậu cứ nhất quyết sắp xếp trợ lý cho tôi, ngày nào cũng nhắn tin báo cáo mọi chuyện lớn nhỏ trong công ty? Không phải thì tại sao cậu phải cho Lâm Hoan vào công ty quản lý tài vụ?"
Một loạt câu hỏi Dương Bách Xuyên đặt ra khiến sắc mặt Lưu Tích Kỳ cực kỳ khó coi.
Song Dương Bách Xuyên càng nói càng giận: "Chúng ta lớn lên bên nhau từ nhỏ.
Hồi bé đánh nhau, cơ thể tôi gầy yếu, cậu luôn chắn ở phía trước...!Từ nhỏ tôi không cha không mẹ, cậu nói không sao, ba mẹ của cậu chính là ba mẹ của tôi, dăm ba bữa cậu lại kéo tôi đến nhà cậu ăn cơm, tạo cho tôi cảm giác mình cũng có ba mẹ...
Khi cậu đi lính còn nói với tôi rằng nếu ở trường bị ai bắt nạt thì gửi thư cho cậu, cậu sẽ trở về báo thù cho tôi...!Lúc tôi lên đại học, cậu xuất ngũ đi làm thuê.
Chị hai cậu đang học đại học, mỗi tháng đều cần tiền sinh hoạt, ở nhà cũng cần tiền.
Vậy mà hồi tôi học kỳ một năm nhất, mỗi lần đến thăm tôi cậu đều để lại mấy trăm tệ dưới gối của tôi trước khi ra về.
Tôi biết đó là nửa tháng lương của cậu, nửa còn lại cậu gửi cho người nhà, trên người chẳng còn mấy đồng.
Cậu hút thuốc, nhưng vì thế mà bỏ thuốc...
Cậu biết không, có một lần tôi đến thăm cậu vào cuối tuần, tôi đứng ở cửa ký túc xá của cậu, nhìn thấy cậu gặm bánh bao ăn cải bẹ.
Lúc đó trái tim tôi như thắt lại.
Cậu đưa tiền lương cho tôi học hành, còn bản thân lại nhai bánh bao..."
Dương Bách Xuyên nói đến đây thì không kìm được nước mắt.
Anh tiếp tục nói: "Lưu Tích Kỳ, Lưu Thiết Đản, mẹ nó cậu có thể cho tôi nhiều như vậy nhưng khi tôi có năng lực, cậu lại không nhận ý tốt của tôi? Chúng ta không phải anh em cùng ba cùng mẹ, nhưng đâu kém gì.
Mẹ kiếp, cậu luôn miệng gọi tôi là anh em, nhưng tại sao tôi làm chút chuyện cho cậu, cậu lại không nhận? Cậu có biết tôi buồn cỡ nào không? Giữa chúng ta còn phải phân chia rạch ròi sao?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...