“Ta từng thấy Dương Bách Xuyên giữ một lá bùa Long Lân.” Trình Vĩ Khang nhẹ nhàng nói xong thì lập tức đi về phía trước, hắn ta cùng mười người Lãnh Tiêu Dật tạo thành trận pháp, tốc độ đi lại trong trọng lực lại nhanh hơn Thẩm Bạch và Khương Thế Long không ít.
Thẩm Bạch nghe được lời này của Trình Vĩ Khang tức thì toàn thân run lên, đầu óc trống rỗng, chờ lúc hắn ta lấy lại tinh thần thì Trình Vĩ Khang đã đi xa.
Advertisement
Bùa Long Lân!!
Khi ấy tổ tông Thần Phù Linh Tông bọn họ truyền xuống thần phù, toàn bộ Thần Phù Linh Tông từ xưa đến nay chỉ có ba lá bùa Long Lân, nói một cách nghiêm túc thì bùa Long Lân đã vượt qua phạm vi bùa chú, nó vừa là pháp khí vừa là bừa chú, có thể tuần hoàn sử dụng vô hạn.
Lá bùa Long Lân thứ nhất đã bị thất lạc từ lâu, lá thứ hai ở trong tay các đời Thánh Chủ truyền thừa còn lá thứ ba đến bây giờ vẫn luôn nằm trong tay đại trưởng lão Thần Phù Linh Tông, cũng chính là gia gia hắn nắm giữ.
Advertisement
Nhưng điều làm cho Thẩm Bạch tức giận chính là, lúc tiến vào Thái Hoang, lão bất tử đã đưa bùa Long Lân cho ca ca hắn ta là Thẩm Dạ, điều này làm cho Thẩm Bạch vẫn luôn canh cánh trong lòng, nhưng chung quy hắn ta cũng không còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận.
Kỳ thực hắn ta vẫn luôn nhớ thương bùa Long Lân, chỉ là hắn ta không có bất kỳ cơ hội nào để có thể sở hữu nó.
Hắn ta và ca ca mình tức Thẩm Dạ là huynh đệ cùng cha khác mẹ, cho nên quan hệ giữ hai người chưa bao giờ tốt, hơn nữa từ trước đến nay Thẩm Dạ là người quái gở hắn thích độc lai độc vãng, sau khi tiến vào Thái Hoang bọn họ tự mình làm việc. Thậm chí Thẩm Bạch còn muốn chém chết Thẩm Dạ để chiếm đoạt bùa Long Lân nhưng không dám, bởi nếu hắn ta thật sự làm như vậy, dù cầm bùa Long Lân trong tay hắn ta cũng không dám quang minh chính đại mang ra sử dụng.
Mà bây giờ Trình Vĩ Khang lại nói bùa Long Lân nằm trong tay Dương Bách Xuyên...
Lượng thông tin trong câu này có thể nói là cực kỳ nhiều.
Không cần phải giải thích cũng biết bùa Long Lân rất quan trọng, Thẩm Dạ tự nhiên cũng biết điều đó, bù Long Lân là chí bảo gia gia truyền thừa, cũng là một trong những thánh vật của Thần Phù Linh Tông, Thẩm Dạ há có thể dễ dàng đưa cho người khác?
Lý giải duy nhất là Thẩm Dạ đã chết, đã bị Dương Bách Xuyên giết chết, thế nên bùa Long Lân mới rơi vào trong tay Dương Bách Xuyên.
Chỉ có khả năng này là hợp lý nhất.
Thẩm Bạch thầm nghĩ trong lòng.
Hắn ta không hề hoài nghi những lời Trình Vĩ Khang nói, bởi vì với thân phận của Trình Vĩ Khang dù lừa gạt hắn ta cũng chẳng có tác dụng gì.
Nhưng bây giờ đối với hắn ta mà nói, mặc kệ ca ca cùng cha khác mẹ của hắn ta có chết hay không cũng không quan trọng, chỉ cần bùa Long Lân không còn trên tay hắn thì mọi chuyện đều dễ làm.
So với cái chết của Thẩm Dạ, Thẩm Bạch càng quan tâm đến bùa Long Lân hơn.
Đối với hắn ta việc lá bùa Long Lân ở trong tay Dương Bách Xuyên quả thực là cơ hội tốt trời ban, hắn ta có thể quang minh chính đại đoạt lại bùa Long Lân với lý do báo thù cho ca ca, đây thật sự là lý do quá hoàn mỹ.
Như thế chờ hắn ta đoạt lại bùa Long Lân từ trong tay Dương Bách Xuyên thì có thể đường đường chính chính mang ra sử dụng, lão bất tử gia gia luôn thiên vị kia của hắn ta tức Thần Phù Linh Tông đại trưởng lão cũng sẽ không có lý do đoạt lại bùa Long Lân từ trong tay hắn trở về.
Nghĩ tới đây toàn thân Thẩm Bạch chấn động, con mẹ nó quá mức kích động, hắn ta hô to về phía Trình Vĩ Khang đã đi xa: “Trình huynh xin chờ một chút, ta đi cùng ngươi, ta muốn tìm Dương Bách Xuyên báo thù cho ca ca ta Thẩm Dạ, chắc chắn là Dương Bách Xuyên đã giết Thẩm Dạ…”
Thẩm Bạch vừa kêu to vừa đuổi theo.
Điều này làm cho Khương Thế Long ở một bên trợn trắng mắt, âm thầm nói thầm: “Ai mẹ nó không biết tiểu bạch kiểm nhà ngươi và ca ca cùng cha khác mẹ Thẩm Dạ luôn bất hòa? Còn mẹ nó báo thù ư? Có quỷ mới tin... Muốn cướp bùa Long Lân trong tay Dương Bách Xuyên mới là thật đi, nhưng nói đi cũng phải nói lại, tiểu tử Trình Vĩ Khang kia cũng quá âm hiểm, dùng một câu đã lôi kéo được một trợ thủ, lần này Dương Bách Xuyên gặp rắc rối rồi, hề hề, Khương mỗ ta cũng đi theo xem náo nhiệt một phen…”
Thế rồi Khương Thế Long cũng lập tức đuổi theo...
Bọn họ đi xa không lâu, Thiên Yêu Hành Cung lại nghênh đón hai nhóm người, một đám người bước vào ánh sáng trắng bao phủ trọng lực bên trong.
Mà lúc này Dương Bách Xuyên cùng đoàn người đã bước vào một gian phòng khác.
Có Thú Ngũ Hành chống đỡ khí tràng nên trọng lực đến từ Thiên Yêu Hành Cung hoàn toàn mất tác dụng đối với bọn họ.
Sau khi đám người Dương Bách Xuyên bước vào Thiên Yêu Hành Cung, bên trong lập tức xuất hiện một đại điện khổng lồ, có kích thước vô cùng rộng lớn, cao độ chừng trăm trượng, đỉnh đại điện là một vùng tinh hải, nhìn ra được đó không phải là một tinh hải hoang vu, mà càng giống như một kiểu tinh hải được tạo ra từ đại thần thông nào đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...