Chương có nội dung bằng hình ảnh
Trong tiếng cười, Dương Bách Xuyên lại trông thấy một nhóm người đã đi tới rìa ánh sáng. Bọn họ cũng không bước vào phạm vi trọng lực. Trong mắt Dương Bách Xuyên, người này cũng có tu vi Độ Kiếp hậu kỳ, ngoại hình và cách ăn mặc cho thấy đối phương là một người đàn ông trung niên. Thật ra người tu chân đến cấp bậc này, tuổi tác chỉ là thứ yếu.
Mấu chốt phải xem thực lực.
Advertisement
Mái tóc đỏ của người này được tết thành từng bím nhỏ chừng đầu ngón tay, phần đuôi mỗi bím tóc đều treo một con dao ba tấc, sau lưng đeo một thanh đao cực lớn.
Người đàn ông này để trần thân trên, tạo cho Dương Bách Xuyên cảm giác thô kệch, trong mắt tràn đầy kiêu ngạo không kém gì thanh niên mặc chiến giáp.
"Cương Thi Long, cmn ngươi muốn đánh nhau phải không?" Thẩm Bạch trợn mắt, hai mắt như phun ra lửa.
Trong mắt Dương Bách Xuyên, thanh niên mặc chiến giáp bị người đàn ông để trần thân trên gọi là Tiểu Bạch Kiểm dường như rất giận đối phương, nhưng trong mắt có sự e dè, không thật sự ra tay.
"Đánh thì đánh, Khương Thế Long ta sợ ngươi chắc?"
Người đàn ông này tên thật là Khương Thế Long, đến từ thánh địa Đao Chủng. Chín thánh địa lớn đều quen biết nhau, cũng so bì với nhau, mức độ thân sơ khác biệt. Đao Chủng và Thần Phù Linh Tông không cùng đường.
Khương Thế Long và Thẩm Bạch đều là đệ tử tinh anh của mỗi thánh địa. Đệ tử trong chín thánh địa lớn có những trận thi đấu quy mô nhỏ. Mọi người đều biết Khương Thế Long không thích Thẩm Bạch, Thẩm Bạch cũng chẳng ưa Khương Thế Long.
Hai người đều chế giễu biệt danh của đối phương, Tiểu Bạch Kiểm và Cương Thi Long.
Bọn họ miệng thì bảo đánh nhưng không có ý định đánh thật, bởi vì cả hai đều biết hai bên đánh ngang tài ngang sức, nhưng mồm mép không bao giờ chịu thua.
Khương Thế Long nhìn Thẩm Bạch, sau đó nhìn Dương Bách Xuyên: "Xin chào vị huynh đệ phía trước, tại hạ là Khương Thế Long của thánh địa Đao Chủng. Tên ẻo lả này là Thẩm Bạch của Thần Phù Linh Tông. Nếu ngươi đánh hắn, ta sẽ giúp ngươi, ha ha."
Lúc này Dương Bách Xuyên mới biết thân phận của hai người. Có thể coi như hắn từng tiếp xúc với Thần Phù Linh Tông, nhưng thánh địa Đao Chủng thì là lần đầu tiên. Trong chín thánh địa lớn, thánh địa Đao Chủng bị Tu Chân Giới gọi là thánh địa Ma Đao. Nghe nói người của thánh địa này đều là kẻ điên luyện đao, ra tay tàn nhẫn khát máu, cho nên mới có danh hiệu Ma Đao.
Dương Bách Xuyên đã xác định thân phận của Thẩm Bạch, nghe tên thì dường như hắn ta và Thẩm Dạ có quan hệ.
Sao Dương Bách Xuyên lại không hiểu ý của Khương Thế Long kia chứ. Nghe có vẻ Khương Thế Long đứng về phía hắn, nhưng nghĩ kỹ lại, hình như người đàn ông thô kệch này đang châm ngòi ly gián hắn và Thẩm Bạch.
Hành động này khiến Dương Bách Xuyên nâng cao cảnh giác, thầm nghĩ tên Khương Thế Long này không phải đèn cạn dầu, thoạt nhìn là người đàn ông thô kệch nhưng e là nội tâm tinh tế.
Thẩm Bạch bị Khương Thế Long gọi là Tiểu Bạch Kiểm thì trái ngược, nhìn có vẻ lanh lợi nhưng e là đầu óc bã đậu.
Khoảng cách giữa hai bên là mấy chục mét, Dương Bách Xuyên chỉ muốn đi vào hành cung Thiên Yêu Hành Cung, hiện tại hắn bơ đẹp hai người này là lựa chọn tốt nhất.
Có trời mới biết đám người thánh địa này nghĩ cái gì, chưa chừng bọn họ muốn giết sạch người bên ngoài thánh địa để độc chiếm lợi ích trong Thiên Yêu Hành Cung đấy.
Dương Bách Xuyên nhìn Khương Thế Long và Thẩm Bạch, cười nhạt một tiếng rồi không đếm xỉa tới bọn họ nữa. Hắn nói với Lục Yên Chi và thú Ngũ Hành: "Chúng ta đi thôi."
Quãng đường ba trăm mét với trọng lực cường đại, bọn họ còn chưa đi được một trăm mét.
Hai người phía sau thấy Dương Bách Xuyên phớt lờ mình, vốn là dáng vẻ sắp đánh nhau giờ lại nhìn nhau.
Thẩm Bạch hừ lạnh: "Cương Thi Long, xem ra tên nhãi này không ngốc. Sao nào, cứ thế trơ mắt nhìn tên nhãi này đến trước giành trước sao?"
"Tiểu Bạch Kiểm, nếu ngươi sợ ba tầng trọng lực của Thiên Yêu Hành Cung thì cứ chờ, lão tử đi trước. Ba tầng trọng lực thôi mà, vừa hay có thể tôi luyện nhục thể. Một thằng nhóc vô danh và một tiểu cô nương cũng dám xông vào, Khương Thế Long ta còn sợ chắc? Tóm lại là ta đi trước đây, không đợi các ngươi đâu..."