Nhưng mà có một điểm lại khiến Dương Bách Xuyên cảm thấy phát hoảng trong lòng, chính là trước đó hắn đã bị con rắn nhỏ màu xanh biếc cắn trúng bả vai, dẫn tới toàn bộ cánh tay đang càng ngày càng chết lặng, hắn hiểu y đạo nên đương nhiên cũng biết đây là do sau khi hắn vận chuyển chân khí trong cơ thể đã đẩy nhanh tốc độ xâm nhập của nọc độc trong máu, cũng không có nhiều thời gian để hóa giải nọc độc, nên hắn chỉ có thể cắn răng kiên trì.
Cũng may tạm thời chưa có vấn đề gì cả.
Nhưng càng kéo dài lâu thì sẽ càng phiền phức, đây là điều tất nhiên.
Advertisement
Trong lòng Dương Bách Xuyên cũng sốt ruột, thần thông trong tay bắt đầu nhanh hơn, ra tay càng thêm tàn nhẫn, trong lòng hắn cũn đang nghẹn một hơi, hắn không tin mình không giết được lũ độc vật này.
Thạch Đầu đang dẫn đường ở phía trước, Dương Bách Xuyên cũng không biết Thạch Đầu muốn dẫn hắn đi đâu, chỉ biết cứ bám theo sau là được.
Độc vật ở xung quanh cũng theo sát hắn, hận không thể cắn nuốt nhả độc giết chết hắn.
Advertisement
Nhưng mà sau khi Dương Bách Xuyên vận chuyển thân thể Pháp Tương, hắn cũng không sợ lũ độc vật này nữa. Sự khác biệt duy nhất là cánh tay của hắn bị tê liệt và chân khí trong cơ thể hắn cũng đang xói mòn nhanh chóng.
Để sử dụng thần thông thì hắn sẽ phải tiêu hao cực kỳ nhiều chân khí và lực lượng thần hồn.
Khoảng chừng nửa canh giờ sau, cả quãng đường này cũng không biết Dương Bách Xuyên đã giết chết đè bẹp được bao nhiêu độc vật nữa, dù sao hắn và Thạch Đầu đã đi được mấy dặm thì lũ độc vật cũng rải rác trên đường ngần ấy dặm…
Ngay khi Dương Bách Xuyên cảm thấy chân khí trong cơ thể sắp khô kiệt rồi, phía trước xuất hiện một bức tường thành bằng bạch ngọc.
So với bức tường thành khi hắn mới tiến vào hẻm núi, tường thành và cổng thành xuất hiện trước mắt này hoàn chỉnh hơn rất nhiều, ngoại trừ vẫn có một ít lỗ hổng không lớn không nhỏ ra thì nó gần như không hư hại gì cả, là một bức tường thành và cổng thành hoàn hảo.
Thạch Đầu lập loè ánh xanh nói: "Chủ nhân, chính là nơi này. Đây là nội thành, sau khi tới được nơi này thì yêu thú đều sẽ dừng lại sau cổng thành, dù là yêu thú cấp bậc Tiểu Lĩnh Chủ cũng không ngoại lệ."
Vừa nói, Dương Bách Xuyên và Đả Tiên Thạch vừa xông tới khu vực cách cổng thành ba mét.
Mà lúc này, một màn thần kỳ xuất hiện, quả nhiên như Đả Tiên Thạch đã nói, toàn bộ độc vật đều dừng lại, dừng cách cổng thành ba mét.
"Phù..."
Dương Bách Xuyên thở phào nhẹ nhõm, nhìn lũ độc vật rậm rạp chi chít như một đội quân chỉnh tề ở cách cổng thành ba mét, xuất hiện một tuyến độc vật.
Cứ như ba mét trước cổng thành chính là một ranh giới sống chết vậy, không có một con rắn độc hay là kiến độc, nhện độc vân vân dám bước qua tuyến này.
Từng tiếng xì xào không ngừng vang lên, nghe thì có vẻ lũ độc vật này đang rất sốt ruột, nhưng không có con nào dám vượt qua giới hạn ba mét.
"Hư..."
Lúc này một âm thanh trầm dài chợt vang lên, truyền đến từ trong màn sương mù cách lũ độc vật rất xa.
Dương Bách Xuyên nghe thì thấy giống tiếng nhạc cụ gì đó, sau đó lũ độc vật này lại càng trở nên hoảng loạn bắt đầu thấp giọng gầm rú, nhưng vẫn không dám vượt qua giới hạn ba mét.
Trong lòng Dương Bách Xuyên biết, âm thanh này chính là của người đứng sau đang điều khiển lũ độc vật này, rốt cuộc có phải là Nguyên Thần Huyễn hay không, hắn không dám xác định.
Nhưng mà nhìn cảnh tượng trước mặt thì có lẽ lũ độc vật này sẽ không dám tiến vào, Dương Bách Xuyên quan sát một lúc rồi chẳng để ý tới nữa, vội vàng vận chuyển Càn Khôn Tôi Thể Quyết và vận chuyển Sinh Tử cảnh trong cơ thể để luyện hóa nọc độc bị rắn độc cắn.
Lực lượng Sinh Tử cảnh trong cơ thể hay là lực lượng sinh tử bên trong cơ thể đã phát huy ra tác dụng to lớn, đang luyện hóa nọc độc từng chút một...
Hắn thầm mặc niệm trong lòng, gỡ bỏ thân thể Pháp Tương, khôi phục thân thể bình thường, nếu cứ sử dụng thân thể Pháp Tương thì sẽ rất tiêu hao chân khí.
Lúc này Dương Bách Xuyên mới nhìn về phía cổng thành ở sau lưng, chỉ thấy cổng thành được chế tạo từ bạch ngọc khoảng ba mươi mét vuông, cổng thành là một khối bạch ngọc cực kỳ dày và nặng, cao chín trượng rộng thì khoảng ba trượng.
Cổng thành được đóng chặt, nhưng trên hai cánh cổng được khắc vô số phù văn phức tạp, hắn đoán có lẽ đây là một loại phù văn phòng ngự nào đó, trên cổng lớn chi chít vết nứt...
Trông như thể đã bị lực lượng cường đại nào đó tác động vào thật mạnh dẫn tới rạn nứt, nhưng cuối cùng vẫn không vỡ toang.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...