Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Thạch Thanh lóe lên ánh sáng xanh, yếu ớt nói: "Nguy hiểm đó chủ nhân. Con báo Phi Văn kia không dễ chung đụng đâu."
"Báo Phi Văn?" Dương Bách Xuyên hơi kinh ngạc, không ngờ Thạch Thanh lại biết con yêu thú này.
Thạch Thanh biết Dương Bách Xuyên nghĩ gì, bèn nói: "Ta là sinh linh Thái Hoang, tuy không biết hết tất cả sinh linh trong Thái Hoang, nhưng cũng biết một số.
Báo Phi Văn là dị chủng có thiên phú sấm sét, hơn nữa có thể bay, là yêu thú vô cùng khó chơi. Chúng có thể bay nhảy giữa không trung. Có thiên phú sấm sét, sấm chớp Thái Hoang không tạo thành thương tổn gì cho chúng."
Nghe vậy Dương Bách Xuyên hít sâu một hơi. Nếu là vậy thì quả thật khó nói.
Hắn nhìn chiến trường, dường như người trung niên và báo Phi Văn ngang tài ngang sức, nhưng nếu báo Phi Văn thi triển năng lực phi hành thì cho dù ông ta lấy được quả Hỏa Linh Hai Hạt, đoán chừng cũng không chạy thoát.
Mình vẫn phải tiếp tục quan sát rồi tính tiếp...
Đúng lúc này, trong chiến trường có biến hóa. Chỉ thấy người trung niên đột nhiên vung tay ném hai tấm ngọc phù về phía báo Phi Văn, ngọc phù lập tức nổ tung trên người báo Phi Văn.
Advertisement
"Gừ..."
Tiếng gào đau đớn của báo Phi Văn vang lên, hình như toàn thân nó không thể nhúc nhích được.
Dương Bách Xuyên cho rằng chắc hẳn bùa chú mà người trung niên sử dụng đã áp chế báo Phi Văn làm nó không động đậy được.
Hắn thầm nghĩ trong lòng: "Lần này báo Phi Văn phải ăn hành rồi..."
Quả nhiên người trung niên túm lấy báo Phi Văn bất không thể động đậy, tung ra một quyền.
Cách rất xa mà Dương Bách Xuyên vẫn cảm nhận được sóng năng lượng cường đại lan ra. Tiếp đó, người trung niên bộc phát chân khí màu trắng ngà hội tụ thành một nắm đấm to bằng cái thớt, đánh lên người báo Phi Văn.
Bộp!
"Gừ..."
m thanh nặng nề cùng tiếng kêu gào thảm thiết của báo Phi Văn vang lên.
Nháy mắt báo Phi Văn đã bị người trung niên đánh bay ra xa hơn mười mét.
Sau đó, trong tay người trung niên lóe lên tia sáng lạnh, một thanh phi kiếm xuất hiện trên tay. Ông ta bay đuổi theo báo Phi Văn, đồng thời giơ phi kiếm lên cao. Kiếm quang nở rộ, phát ra ánh sáng chói mắt như mặt trời. Sát ý và khí thế nổi lên, xung quanh bụi đất mịt mù. Kiếm khí dài hơn ba trượng chém vào cổ báo Phi Văn.
Coi bộ muốn chém đầu báo Phi Văn.
"Báo Phi Văn sắp toi rồi..." Dương Bách Xuyên lẩm bẩm.
Nhưng Thạch Thanh yếu ớt cất lời: "Chủ nhân, e là lần này ngươi sai rồi. Báo Phi Văn là yêu thú cấp bậc tiểu lãnh chúa trong Thái Hoang, còn có năng lực phi hành, không dễ bị giết như vậy đâu."
Thạch Thanh nói xong, quả nhiên tình hình đảo ngược.
Báo Phi Văn bỗng phát ra một tiếng hét dài chọc thủng màng nhĩ.
"Hú..."
Trong tiếng hét dài của báo Phi Văn, Dương Bách Xuyên thấy trên người nó tỏa ra quầng sáng màu tím nhạt vô cùng chói mắt, hơn nữa có thể nhìn thấy những tia sét bao quanh người.
Dương Bách Xuyên thầm cảm thán, quả nhiên đúng như Thạch Thanh nói, báo Phi Văn không đơn giản.
Lúc này, bầu trời trên chiến trường cũng xuất hiện một chuỗi tiếng sấm.
Đùng đoàng... roẹt...
Tia sét màu tím giăng mắc trên bầu trời chỗ báo Phi Văn, trên người nó cũng có tia sét bao quanh, hô ứng với sét trên trời.
Đùng đoàng... roẹt...
Báo Phi Văn gào rống với người trung niên, tia sét quanh người tụ lại, giáng vào kiếm khí mà người trung niên chém xuống.
Ầm!
Một giây sau, kiếm khí của người trung niên bị sét trên người báo Phi Văn chém vỡ, thậm chí sức mạnh ngưng tụ từ sấm sét không hề yếu ớt, đánh rớt phi kiếm trong tay người trung niên và xuyên thẳng tới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...