Theo như lời Diệp Vô Tâm nói thì tất cả đều là Tiên Bảo, trong nhận thức của hắn thì những bảo vật này có sức mạnh tương tự Tiên Phù.
Hơn nữa có thể xuất hiện ở nơi này, tất nhiên vẫn chưa phải là báu vật.
Quan sát kỹ, có tổng cộng sáu món.
Một chuỗi hạt châu màu vàng kim, nhìn trông giống như Phật châu.
Advertisement
Một thanh đại đao có màu đỏ yêu dị, trên lưng có chín cái chuông, lúc bay vang lên tiếng leng keng.
Một là một thanh phi kiếm nhỏ chỉ vỏn vẹn ba tấc.
Món thứ tư là một chiếc vòng Kim Cang màu tím, thứ năm là một viên đá có màu xám tro, kích thước chừng một nắm đấm, thứ sáu lại rất quỷ dị, nhìn qua lại giống như một dòng nước trong vắt, dài như chiếc đũa đang bay lượn linh động trong không trung.
Advertisement
Cả sáu bảo vật này đều đang bay lượn quanh bầu trời quảng trường, bọn chúng vô cùng thông minh, tránh né đám tu sĩ đang đuổi bắt ở phía dưới.
Nói ra thì cũng lạ, dù sao thì cũng chỉ bay quanh cái sân lớn chừng bãi bóng, cách mặt đất hơn ba mươi mét, cũng không hề bay đi, hoặc nói đúng hơn là sáu món bảo vật này không bay ra khỏi phạm vi quảng trường.
Đám tu dĩ này đều dốc hết sức lực để đuổi bắt bảo vật, do đó khó tránh khỏi chém giết lẫn nhau, ai cũng muốn giành lấy, không hy vọng người khác giành được, mắt ai nấy đều đỏ hoe như thỏ, tham lam vô cùng.
Trong lòng Dương Bách Xuyên cũng nóng lên, sáu món Tiên Bảo đó ~
Tiên Bảo dường như còn cao cấp hơn Tiên Phù.
Nói hắn không động tâm thì là giả.
Ở cái nơi bị cấm dùng pháp lực như hang ổ Thao Thiết, nhưng Tiên Bảo lại là vật linh tính có thể sử dụng, ai đoạt được thì sẽ trở thành bất khả chiến bại.
Huống hồ, những món bảo vật này vốn dĩ đã không tầm thường.
...
Lúc này, toàn bộ người ở quảng trường như phát điên, điên bởi vì Tiên Bảo.
Tiếng la giết rung trời, đáng tiếc là không ai lấy được món nào.
Cả sáu món bảo vật đều bay có linh tính, chúng tránh né bay ở trên không, nhưng đám Nhân-Yêu ở dưới lại bị cấm chế pháp lực, muốn bay lên cũng bay không nổi, muốn đuổi cũng đuổi không xong.
Nhưng Dương Bách Xuyên tin, cục diện không kéo dài như vậy mãi, chắc chắn sẽ có người ra mặt.
“Đại ca, chúng ta tới góp vui nào ~” Hầu Đậu Đậu cười gian trá, hắn đột nhiên nhảy lên, vài bước đã đứng trên quảng trường.
Dương Bách Xuyên cười lắc đầu, tính tình nóng nảy của con hàng này không cứu nổi, nhưng mà nhìn Hầu Đậu Đậu mỗi lần nhảy có thể đạt tới độ cao ba mươi mét, bọn họ quả thật là có cơ hội, Tiên Bảo bay ở độ cao từ ba mươi tới một trăm mét, cũng không ổn định, vừa rồi Hầu Đậu Đậu vừa nhảy mấy cái đạt tới ngưỡng này.
Quay sang nhìn Diệp Vô Tâm bên canh, Dương Bách Xuyên nói: “Nàng cũng tới góp vui đi, mặc dù nói Tiên Bảo có linh tính, nhưng điều đó phụ thuộc vào chủ nhân, có thể đây là một cơ hội, tốt nhất là nên cẩn thận, thử vận may một chút xem sao.”
“Ta sẽ tới ngay ~” Dương Bách Xuyên cười nói.
“Được, vậy ta đi trước.” Diệp Vô Tâm biết tu vi của Dương Bách Xuyên mạnh hơn nàng rất nhiều, cho nên nàng không cần lo lắng cho hắn, dứt lời Diệp Vô Tâm lập tức chạy tới quảng trường.
Sau khi Diệp Vô Tâm rời khỏi, Dương Bách Xuyên nói về hướng không trung: “Thu Nhi, muội cũng đi đi, ở đây cấm chế pháp lực của tu sĩ có máu thịt, nhưng chỉ có muội là không thuộc nhóm này, sáu món Tiên Bảo ở phía chân trời kia có một phần cơ duyên của muội.”
Trong không gian khẽ dao động, giọng Ngô Mặc Thu vang lên: “Chủ nhân cần món nào, để Thu Nhi thử đi giành cho người.”
Dương Bách Xuyên lắc đầu nói: “Không cần lo cho ta, ta đã nói rồi, trong sáu món Tiên Bảo phải có một món của muội, muội chỉ cần đi giành lấy, hơn nữa muội không bị cấm chế pháp thuật, chắc chắn sẽ lấy được, nhớ kỹ đây chính là cơ duyên của muội.”
“Thu Nhi hiểu rồi ~”
“Ừ, đi đi ~”
Một cơn gió thoảng qua, Dương Bách Xuyên biết Ngô Mặc Thu đã ra tay.
So sánh với những tu sĩ đang đứng ở quảng trường, cơ hội lấy được Tiên Bảo của Ngô Mặc Thu nắm chắc tới tám – chín phần, nếu như lấy được một món trong số đó thì thực lực của nàng sẽ tăng mạnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...