Mở miệng nói chuyện chính là cô nhỏ của bạn gái, tên là Hoàng Thanh, tuổi xấp xỉ bạn gái anh, cũng là người giới thiệu Lỵ Lỵ tới thực tập ở công ty nước ngoài kia.
Dương Bách Xuyên không ngờ buổi hẹn ngày hôm nay bạn gái lại dẫn theo cô nhỏ này tới cùng.
Nhìn thấy sắc mặt hai người có chút u ám, anh biết bọn họ đang hiểu lầm.
Có thể là do họ nhìn thấy anh được Triệu Nam hô hấp nhân tạo, bởi vậy nên anh vội vàng muốn giải thích: “Lỵ Lỵ, em nghe anh nói, anh vừa mới cứu một chú…”
Lời còn chưa nói hết, Hoàng Thanh đã dùng giọng điệu nghiêm nghị chen vào: “Còn có cái gì để giải thích? Anh cũng chỉ là một thằng nhóc nông thôn nghèo, từ nhỏ đã không cha không mẹ, còn có một bà nội bệnh tật quấn thân cộng thêm một em gái mới đang học cấp hai.
Nghe nói dạo gần đây anh thường tới quán bar làm thêm buổi tối kiếm tiền sinh hoạt? Chỉ bằng cái bộ dạng này của anh cũng đòi đem lại hạnh phúc cho Lỵ Lỵ?
Dương Bách Xuyên, hôm nay tôi đưa Lỵ Lỵ tới chính là để chia tay với anh.
Nói thật cho anh biết, tháng sau Lỵ Lỵ sẽ kết hôn, bạn trai chính là chủ của công ty cô ấy đang làm.
Về sau anh đừng làm phiền cô ấy nữa! Anh một kẻ nông thôn nghèo kiết xác – không xứng!”
Hoàng Thanh một hơi nói xong, bạn gái anh cũng tiến lên một bước, mặt không đổi sắc nhìn Dương Bách Xuyên nói: “ Vốn còn có chút áy náy với anh, nhưng xem ra bây giờ chúng ta đều đã tìm được hạnh phúc khác của mình, tôi thật lòng mừng cho anh.
Ngày mười tháng sau tôi sẽ cử hành hôn lễ, hy vọng anh có thể tới tham dự.”
Cô ấy nói xong thì lập tức nhét một tấm thiệp đỏ chót vào tay Dương Bách Xuyên, ánh mắt khẽ đảo qua Triệu Nam một cái.
Triệu Nam vội vàng nói: “ Tôi nghĩ là cô đã hiểu lầm rồi…”
“Không có hiểu lầm gì cả, cô nhỏ, đi thôi.” Căn bản là không cho người khác có cơ hội giải thích, lời vừa nói xong đã vội vã kéo người rời đi!
Dương Bách Xuyên cuối cùng cũng hiểu rõ.
Hôm nay Lỵ Lỵ hẹn gặp anh ta không phải là để hẹn hò, mà là tới nói ra lời chia tay.
Chia tay thì chia tay, ấy vậy mà còn mang theo cả thư mời đám cưới tới nữa.
Mới nửa năm không gặp, cô ấy lại tặng cho Dương Bách Xuyên một cái sừng to đến như vậy!
Sau cùng anh cũng đã hiểu, cho nên cũng không lên tiếng giải thích nữa.
Rõ ràng là do người ta đã sớm có dự định, nếu đã vậy nói thêm cũng chỉ là phí lời.
Nhìn bóng lưng hai người họ rời đi, Dương Bách Xuyên nắm chặt hai tay, nội tâm tràn ngập phẫn nộ, lồng ngực bởi vì tức giận mà phập phồng.
Những lời khi nãy của bạn gái và cô nhỏ của cô ấy cứ mãi quanh quẩn ở trong đầu.
Nói cho cùng vẫn là ghét bỏ xuất thân nông thôn bần hàn của anh ta.
Người ta thường nói, tình yêu thuở học trò chỉ có 10% là có thể thành đôi, trước kia Dương Bách Xuyên hoàn toàn không tin, nhưng bây giờ anh lại tin là đúng.
Khi xưa trong trường thì thề non hẹn biển, ra khỏi cánh cửa trường học lại là một cuộc sống xa hoa khác biệt.
Con người khi bước chân vào xã hội lòng dạ cũng dần thay đổi.
Đúng lúc này, giọng nói nhẹ nhàng mang theo ý tứ xin lỗi của Triệu Nam cất lên: “Là lỗi của tôi, khiến bạn gái anh hiểu lầm thành như vậy.”
Dương Bách Xuyên cười một tiếng tự giễu: “Ha ha, chuyện này không liên quan gì tới cô, người ta là đã có chuẩn bị mới tới.
Tôi không sao đâu, cô đi đi, tôi muốn ở một mình!”
Giờ phút này nội tâm anh ta đã vô cùng tồi tệ, chỉ có thể cười nói lời khách khí với Triệu Nam.
Triệu Nam cũng nhìn thấy tâm trạng của anh quả thực không được tốt, nhưng cô vẫn lên tiếng nói chuyện: “Bạn gái anh cũng vừa mới nói đó, bản thân anh sẽ tìm được người mang cho anh hạnh phúc.
Xuất thân không có gì sai, nghèo khó cũng không sao cả, quan trọng là…anh có dám đánh liều hay không.
Đây là danh thiếp của tôi, ngày khác tôi mời anh ăn cơm.
Hẹn gặp lại!”
“Gặp lại.” Dương Bách Xuyên hoàn hồn, bỏ qua sự kinh ngạc mà vươn tay nhận lấy danh thiếp của Triệu Nam.
Sau lại tiện tay nhét nó vào trong túi quần.
Anh một thân một mình ngồi bất động giữa công viên, mãi cho đến khi màn đêm buông xuống.
Nhìn tấm thiệp đỏ chót trong tay, gân xanh nổi lên, không kiềm được mà đưa tay muốn ném nó vào trong hồ.
Đột nhiên, một giọng nói già nua cũ kĩ chợt vang lên bên trong đại não của anh: “Tiểu tử, không phải chỉ là một nữ nhân thôi sao? Lại nói, không phải chỉ là một hôn lễ thôi sao? Nàng ta ghét bỏ ngươi nghèo túng bần hàn, ngươi có thể dùng tiền tài nhiều gấp mười gấp trăm tới để chứng minh bản thân mình.
Ta mà là ngươi, một tháng sau ta sẽ cầm thiệp mời này mà xuất hiện giữa đám cưới.”
Dương Bách Xuyên dám khẳng định, xung quanh chòi nghỉ mát này một nửa bóng ma cũng không có.
Cho nên lúc âm thanh nói chuyện này cất lên, anh liền giật mình đánh thót!
“Ai? Ai đang nói chuyện?” Dương Bách Xuyên hô to.
“Đừng gọi nữa.
Lão tôn đang ở trên thân thể ngươi.
Khi nãy chúng ta vừa gặp mặt, nhanh như vậy ngươi đã quên rồi sao?”
m thanh già nua lại lần nữa cất lên.
Từ trong giọng nói ấy anh mới biết cái âm thanh này đang ở trên người mình, lông tơ trên người Dương Bách Xuyên bị doạ cho dựng đứng : “Ông…ông…ông là quỷ? Tại sao lại chạy tới trên người tôi!”
“Tiểu tử thối, lúc trước không phải ta đã nói rồi sao.
Bản tôn là Tán Tiên, đến từ thế giới tu chân Thập Nhị Kiếp Tán Tiên, ngươi xem cánh tay trái của ngươi một chút liền biết ta là ai?”
Thanh âm giận giữ như muốn rống lên.
Dương Bách Xuyên nửa tin nửa ngờ kéo tay áo bên trái lên, một hình ảnh sinh động như thật đang xuất hiện lù lù trên cánh tay anh.
Anh ngàn vạn lần khẳng định, bản thân tuyệt đối chưa từng xăm hình.
Hơn nữa có xăm cũng sẽ không chọn hình dạng một lọ thuốc hít xăm lên cánh tay mình như vậy.
Nhìn thấy những đường vân in trên lọ thuốc hít, đại não Dương Bách Xuyên chợt loé.
Anh nhớ ra rồi.
Cái lọ thuốc hít in trên cánh tay này chính là lọ thuốc lúc trước anh đào ra từ trong đám rong bèo bùn đất.
Cuối cùng anh cũng nhớ ra, cái này chính xác không phải là lọ thuốc hít, mà phải gọi là bình càn khôn.
Bên trong là một kẻ tự xưng là Nguyên thần đến từ thế giới tu chân Thập Nhị Kiếp Tán Tiên, cũng là kẻ đã hiện ra trong giấc mơ lúc anh ta rơi xuống nước.
Nói như vậy, cái giấc mơ kia là sự thật?
Dương Bách Xuyên ngơ ngác nhìn hình vẽ như thật trên cánh tay mình, trong lòng vẫn khó có thể tin.
Trên đời này thật sự có thần tiên tồn tại?
Nửa ngày sau, Dương Bách Xuyên mới hỏi thử: “Ông…ông là người chân tiên?”
“Bản tôn đường đường là người đứng đầu Tán Tiên sao lại lừa ngươi? Trước lúc ngươi và bình càn khôn lấy máu nhận chủ ở trong hồ, bản tôn đã dùng Nguyên Thần Chi Lực giúp ngươi thanh tẩy cơ thể.
Không tin ngươi dùng tai và mắt thử xem.”
Kẻ già tự xưng là người đứng đầu Tán Tiên cao ngạo nói.
Dương Bách Xuyên bán tín bán nghi, tập trung tinh lực nhìn về phía bên kia hồ.
Ngay giây sau, cả người anh đột nhiên chấn động!
Anh nhìn đến rõ ràng đường vân trên từng chiếc lá, thấy cả những con kiến nhỏ đang âm thầm chuyển nhà, còn nghe được cả tiếng muỗi kêu vo ve…
Mà rõ ràng bây giờ trời đã tối, hơn nữa nơi đối diện kia cách chỗ anh ta ngồi ít nhất cũng khoảng 400m.
Tất cả điều này nói cho anh biết đây là sự thật.
Dương Bách Xuyên anh đúng là vận cứt chó.
Cứu một con chó nhỏ lại thuận tay nhặt được bình tốt, bên trong cái bình còn có một vị tiên nhân hàng thật giá thật, cải thiện cả thể chất cho anh cũng là thật…
Tuyệt đối không phải chuyện mà người thường hay gặp phải.
Dương Bách Xuyên xoay người đi tới bên cạnh khối đá to ở phía sau xem xét một chút, anh duỗi tay, dùng một chút lực, lập tức nhấc bổng cả khối đá nặng ba bốn trăm cân.
Buông khối đá vài trăm cân xuống, anh kích động tới nỗi cả người run rẩy.
Từ nay về sau bên người anh luôn có một vị tiên nhân đi theo, còn có chuyện gì mà anh không thể làm cơ chứ?
“…Tiền bối, quả nhiên ông không lừa tôi, đây toàn bộ là sự thật.”
Dương Bách Xuyên tự nói một tiếng.
“Từ nay về sau gọi ta là sư phụ đi.
Thiên Tà Chí Tôn ta tung hoành ở thế giới tu chân đã mấy vạn năm, không khai tông lập phái, chỉ thu ba đệ tử không hơn không kém.
Ngươi làm đệ tử cuối cùng của ta đi.
Ở thế giới này, ngươi có nguyện vọng gì vi sư sẽ tận lực giúp ngươi hoàn thành.
Đã bước vào thế giới tu chân, tiền tài nữ nhân sẽ giống như mây bay.
Đương nhiên đợi tới ngày ngươi ở thế giới này tu luyện thành công, có thể xưng hùng xưng bá, khi ấy ngươi muốn cái gì sẽ có cái đó.
Trong vòng một tháng này, vi sư sẽ truyền thừa cho ngươi phương pháp tu chân cơ bản.
Cũng giúp ngươi trong buổi lễ kết hôn của người phụ nữ kia tìm lại mặt mũi.
Đồ đệ của Thiên Tà Chí Tôn ta mà lại để cho một người phụ nữ coi thường sao?
Về sau vi sư sẽ truyền thừa cho ngươi công pháp tu chân vô thượng và cả kiến thức về tu chân.
Sau này cần tu luyện thêm, không được chậm trễ.
Ở trong mộng kia vi sư cũng từng nói với ngươi, ta hiện tại chỉ là một sợi nguyên thần, không thể rời khỏi bình càn khôn.
Chỉ có thể đợi ngươi tu chân thành công, mới có thể mang vi sư trở lại thế giới tu chân, đúc lại tiên thể.
Nói thẳng ra, sau này vi sư chỉ có thể chỉ điểm cho ngươi, chung quy vẫn cần ngươi tự thân nỗ lực.
Nhưng mà, bình càn khôn chính là bảo vật quý giá lại thần bí dị thường, có thể mang tới cho ngươi nhiều điều tốt.
Nhưng dĩ nhiên bản thân ngươi phải tăng tu vi, chính mình tự khám phá.
Tiên thể của vi sư bị huỷ diệt nhưng nguyên thần lại không bị tiêu tán, công lớn là do bình càn khôn này.
Hiện giờ nó và ngươi đã lấy máu nhận chủ, cũng là có duyên với ngươi, ta cũng là nguyên thần tồn tại trong đó.
Trước mắt bí mật của bình càn khôn ngươi chưa sử dụng được.
Đợi tới khi ngươi tu luyện thành công thì dùng tới.
Mong ngươi sau này chớ nên chậm trễ việc tu luyện, cố gắng tìm hiểu phương thức tu chân mà vi sư lưu lại trong đầu ngươi, luyện thành đối với ngươi là việc vô cùng tốt.
Vừa nãy thanh tẩy cơ thể cho ngươi quả thực tốn không ít Nguyên Thần Chi Lực của ta.
Ta muốn đi ngủ, không gặp phải việc liên quan đến sống chết thì đừng làm phiền ta…”
Giọng nói già nua nhỏ dần rồi im bặt.
Ngay lập tức, đầu Dương Bách Xuyên đau như búa bổ, bên trong não bộ xuất hiện một lượng tức khổng lồ.
Anh đứng tại chỗ nhắm mắt quét qua một lượt, từ công pháp tu chân > cho tới y thuật, bói toán, luyện đan, luyện khí trận vân vân, nhiều không thể đếm xuể.
Những thứ này đòi hỏi anh phải từ từ nghiên cứu mới lĩnh hội được.
Trừ công pháp Càn Khôn Tạo Hoá, những cái khác như y thuật bói toán, luyện đan luyện khí kỳ thực chất đều là phương thức tu chân cơ bản.
Dựa vào cái tên Thiên Tà Chí Tôn kia, không đúng, hiện tại anh phải gọi là sư phụ, tuy rằng vị sư phụ này Dương Bách Xuyên anh chưa có đồng ý, nhưng Thiên Tà Chí Tôn lại tự mình tiến cử, anh tội gì mà không nhận.
Có thể truyền thụ tiên thuật cho mình, Dương Bách Xuyên cũng không keo kiệt tới nỗi hai tiếng sư phụ cũng không gọi được.
Nếu đúng như những gì sư phụ anh nói, sau này khi tu vi của anh trở nên lớn mạnh, ông ấy sẽ truyền thụ cho anh kiến thức tu chân thâm hậu.
Dương Bách Xuyên cũng không tham.
Đại não anh vừa lướt tới y thuật, bản thân cảm thấy đến đây hẳn đã đủ để anh dùng cả đời.
Quả thực có thể nói đây chính là thủ đoạn của người thành tiên.
Có năng lực của thần tiên trong người, anh tin tưởng khi tham dự hôn lễ của bạn gái cũ, ha ha, anh nhất định sẽ tìm lại được mặt mũi, trả thù cho sự nhục nhã ngày hôm nay.
Anh muốn Hoàng Thanh kia phải hối hận…
Vào lúc Dương Bách Xuyên đang mải mê suy nghĩ, di động trong túi đột nhiên réo lên.
Anh cầm điện thoại lên, vội vàng tiếp máy: “Giám đốc Trương…”
Lời còn chưa nói hết, giám đốc Trương bên kia điện thoại đã bắt đầu quát lớn: “Con mẹ nó cậu có muốn đi làm hay không? Đã mấy giờ rồi mà còn chưa vác xác tới?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...