Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Trần Bảy Roi cười khẽ: "Nghe danh đã lâu.
Thế này đi, dù sao đứa cháu trai không nên thân của tôi cũng bị cậu dạy dỗ rồi, thôi thì để cho nó đi bệnh viện khám tay trước, còn tôi sẽ nói chuyện với cậu.
Cậu thấy có được không?"
Dương Bách Xuyên phát hiện bất tri bất giác Trần Bảy Roi đã đổi cách xưng hô với mình.
Anh ngẫm nghĩ, hình như đối phương có lời muốn nói với mình.
Anh gật đầu: "Anh Trần đã ra mặt thì đương nhiên là được."
Sau đó Trần Bảy Roi nói với Trần Tam: "Cút ngay! Lần này trở về đừng ra ngoài gây rắc rối cho chú nữa."
Nói xong hắn ra lệnh cho người ngoài cửa: "Các cậu cũng rút đi."
Chốc lát sau, Trần Tam và một đám người ngoài cửa đều rời đi.
Trong phòng riêng chỉ còn bốn người Trần Bảy Roi, Dương Bách Xuyên, Cung Lăng Phong và Dư Giai.
Lúc này, Trần Bảy Roi bỗng bật cười: "Trần mỗ muốn nhờ cậu chỉ giáo một lát, không biết cậu có bằng lòng không?"
Dương Bách Xuyên mỉm cười.
Anh biết bất kể hôm nay Trần Bảy Roi có ác ý với mình hay không, anh vẫn phải đánh trận này, nếu không thì thể diện nhà họ Trần sẽ mất sạch.
Đối phương nói chuyện rất lịch sự, rất có thể là vì biết chuyện anh đánh Mã Tiểu Lục ở Cố Đô.
Triệu Nam từng nói giới cổ võ rất chú ý tới lễ tiết truyền thống, lời lẽ của Trần Bảy Roi không tính là mạo phạm.
"Nhóc Phong và Dư Giai xuống lầu chờ tôi, tôi và anh Trần nói chuyện một lát."
Dương Bách Xuyên nói với Cung Lăng Phong và Dư Giai.
Cổ võ giả so tài, tốt hơn là họ không nên ở đây để tránh bị thương.
Hơn nữa đây cũng là quy tắc ngầm, cố gắng không làm liên lụy tới người bình thường.
Cung Lăng Phong hơi lo lắng, sợ Dương Bách Xuyên chịu thiệt: "Nhóc Xuyên..."
"Chú em không cần lo lắng, Trần mỗ chỉ trò chuyện với cậu Dương thôi." Tất nhiên là Trần Bảy Roi nhìn thấu nỗi lo lắng của Cung Lăng Phong và Dư Giai.
Thật ra hắn cũng cười khổ trong lòng.
Cả giới cổ võ Tây Bắc đều biết chuyện Dương Bách Xuyên đánh Mã Tiểu Lục, hơn nữa ai ai cũng trầm trồ khen ngợi.
Mấy năm trước hắn từng có mâu thuẫn với Mã Tiểu Lục, chỉ mong sao Mã Tiểu Lục bị người ta đánh.
Dương Bách Xuyên đánh Mã Tiểu Lục mà nhà họ Mã không có bất kỳ động tĩnh gì, điều này cho thấy thế lực sau lưng Dương Bách Xuyên mạnh đến độ khiến nhà họ Mã phải e sợ.
Huống chi Dương Bách Xuyên có thể đánh bại Mã Tiểu Lục cũng đủ để chứng minh thực lực của anh rất mạnh.
Lúc này hắn đề nghị so đấu với Dương Bách Xuyên với hai lý do.
Lý do thứ nhất là muốn lấy lại thể diện cho nhà họ Trần xuống nước.
Lý do thứ hai là Trần Bảy Roi say mê võ thuật từ nhỏ, gặp người tài giỏi thì không nhịn được ngứa ngáy tay chân, đồng thời có ý thử xem Dương Bách Xuyên có giỏi như mọi người tâng bốc hay không.
Sau khi Cung Lăng Phong và Dư Giai ra khỏi phòng riêng, Trần Bảy Roi đóng cửa lại, trịnh trọng chắp tay nói: "Trần Bảy Roi huyện Cổ xin chỉ giáo."
Dương Bách Xuyên nhìn mà buồn cười.
Hiện tại anh là Luyện Khí kỳ tầng hai, tương đương với cổ võ giả cấp bậc Ám Kình.
Anh cảm thấy Trần Bảy Roi thuộc cấp bậc Minh Kình, anh đánh với hắn là bắt nạt đối phương.
Anh bèn lên tiếng: "Nghe nói anh Trần rất giỏi tiên pháp nhà họ Trần.
Không phải tôi xem thường anh đâu, anh thật sự không phải đối thủ của tôi.
Lấy roi của anh ra đi!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...