Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Dương Bách Xuyên hơi dao động.
Nghe Lưu Tích Kỳ nói vậy, anh cảm thấy hình như Lâm Hoan đúng là sự lựa chọn thích hợp.
Mặt khác, lúc nãy ánh mắt Lưu Tích Kỳ là lạ làm mặt anh đỏ bừng, thầm nghĩ: "Lẽ nào Thiết Đản đã nhìn ra quan hệ giữa mình và Lâm Hoan?"
Anh vừa nghĩ tới điều này đã thấy Lưu Tích Kỳ nháy mắt với mình.
Đậu xanh rau má, quả nhiên đã bị tên này nhìn ra!
Dương Bách Xuyên dứt khoát làm lơ, quay sang nói với Lâm Hoan: "Hay là cậu đến giúp Thiết Đản đi! Dù sao tài vụ cũng là bộ phận quan trọng, dùng người ngoài chúng tôi không yên tâm."
Nghe Dương Bách Xuyên nói vậy, Lâm Hoan rất cảm động, cũng biết là Dương Bách Xuyên tin tưởng mình, bèn gật đầu đồng ý.
Cô thầm nhủ trong lòng: chỉ cần giúp được cậu thì tôi sẽ làm.
Vấn đề tài vụ đã được giải quyết, Lưu Tích Kỳ thúc giục Dương Bách Xuyên gọi điện cho Vương Mộ Sinh.
Anh ta tin rằng cổ võ giả đỉnh đến mấy cũng không bằng nhà họ Vương.
Ở Trung Quốc, đầu tiên bạn phải nghe theo tám gia tộc thì mới có thể sinh tồn.
Mà nhà họ Vương là kẻ đứng đầu trong quân giới, cây cao bóng cả ở Cố Đô, bạn thử chặn tiếp một lần nữa coi?
Dương Bách Xuyên bấm gọi cho Vương Mộ Sinh, sau đó tóm tắt lại sự việc, ngoài ra còn nhấn mạnh chuyện nhà họ Mã là thế gia cổ võ.
Nào ngờ Vương Mộ Sinh nói rất khí phách: "Cháu đừng lo chuyện này, chú sẽ giải quyết cho cháu ngay lập tức.
Về phần nhà họ Mã ở Tây Bắc, cứ đánh là được, đừng tưởng thế gia cổ võ là ngon.
Trung Quốc có tổ chức Ẩn Long, mỗi thành viên đều là cổ võ giả, không hề kém cạnh thế gia bọn họ.
À này, nói ra thì tên nhóc cháu cũng là cổ võ giả phải không?"
Sau khi Dương Bách Xuyên kể mình đã đánh người nhà họ Mã, Vương Mộ Sinh mới phát hiện anh chính là cổ võ giả.
Trong điện thoại, Dương Bách Xuyên ngượng ngùng nói: "Cứ coi là vậy đi."
"Ừ, mấy ngày nữa cháu đến Yên Kinh một chuyến, chú có một số chuyện muốn nói với cháu.
Chuyện ở Cố Đô cháu cứ yên tâm mạnh bạo mà làm, chú làm chỗ dựa cho cháu.
Nếu nhà họ Mã dám động vào cháu thì cứ thử coi!" Lời lẽ của Vương Mộ Sinh đằng đằng sát khí.
Dương Bách Xuyên cúp điện thoại với tâm trạng vừa cảm động lại vừa kinh hãi.
Rốt cuộc nhà họ Vương phía Vương Mộ Sinh tai to mặt lớn cỡ nào mà không để nhà họ Mã vào mắt? Sau này đến Yên Kinh anh mới biết nhà họ Vương oách nhường nào.
Ba người còn chưa uống hết một bình trà, điện thoại của Lưu Tích Kỳ đổ chuông.
Anh ta bắt máy, à à ừ ừ vài câu rồi cúp điện thoại, nói với vẻ mặt kỳ lạ: "Là người đứng đầu Cục Công thương Cố Đô đích thân gọi tới bảo tôi đi làm thủ tục, chuyện xét duyệt đã được thông qua."
Dương Bách Xuyên nghe xong cũng kinh ngạc: "Xem ra Vương Mộ Sinh đã ra tay."
"Có cơ to như thế mà không giải quyết được mới lạ đó.
Ha ha, hai người trò chuyện đi, tôi đi trước đây."
Dứt lời anh ta hùng hổ rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...