Mặc dù mọi người bị sương mù bao phủ trong nháy mắt, không nhìn rõ phía trước xuất hiện cái gì.
Nhưng có thể khiến mặt đất chấn động như vậy tuyệt đối là động vật cỡ lớn.
Nhất là âm thanh "rầm rầm" kia, mỗi tiếng vang lên lại khiến tim đập nhanh hơn.
Điều này không hợp lẽ thường.
Bọn họ là người có tu vi, thể chất khác với người bình thường, thứ có thể khiến bọn họ cảm thấy tim đập nhanh chắc chắn vô cùng yêu dị.
Dương Bách Xuyên lập tức hô dừng, bảo mọi người phòng thủ.
Tức thì toàn thân sáu người đều căng cứng.
Lúc này gió thổi tới, bọn họ nhìn thấy mục tiêu, ai nấy đều hít sâu một hơi.
Một con thú dữ cao hơn ba mét, dài sáu mét xuất hiện trong tầm mắt bọn họ.
Vẻ ngoài giống trâu, nhưng trên đầu mọc một cái bướu, toàn thân phủ vảy màu đỏ.
Bốn chân cao hơn một mét, to bằng bắp đùi người trưởng thành.
"Đây...!đây là cái quỷ gì thế?" Chiêm Khánh Nhân lắp bắp hỏi.
"A Di Đà Phật, quả nhiên ở đây có thứ cổ quái.
Sao lại có yêu thú to như thế, khí tức không kém cường giả Tiên Thiên tầng chín đại viên mãn.
Muốn lấy mạng tiểu tăng sao?" Tiểu hòa thượng Liễu Phàm nghẹn họng.
Mọi người đều biết yêu thú cùng cấp bậc mạnh hơn võ cổ giả cùng cảnh giới, thậm chí hơn xa.
Rõ ràng đây cũng là lần đầu tiên Mai Thi Dĩnh, Hồ Tiên Nhi và Trần Trầm Hương nhìn thấy thú dữ hay yêu thú to như vậy, ai nấy đều mặt nhăn mày nhó.
Quả nhiên nơi này không tốt đẹp như vẻ bề ngoài.
Tiên cảnh gì chứ, ma cảnh thì có!
Ai mà ngờ được trong khu thứ ba phong cảnh đẹp tuyệt vời lại có thú dữ như vậy.
Con yêu thú này theo mây mù xuất hiện trong gió, xung quanh đều là mây mù, ai biết còn có bao nhiêu yêu thú tương tự?
Lúc này sắc mặt mọi người đều tái mét.
Chỉ có Dương Bách Xuyên khác biệt, trong mắt lóe lên tia sáng.
Chiêm Khánh Nhân vô tình nhìn thấy, đột nhiên trong đầu nảy ra một ý nghĩ nực cười.
Anh ta thấy hai mắt Dương Bách Xuyên sáng ngời hệt như ăn mày nhìn thấy tiền vàng bảo vật.
"Dương điên, cậu sợ đến phát điên đấy à? Sao tôi lại cảm thấy ánh mắt cậu nhìn quái thú không hề sợ hãi, mà lại lộ vẻ tham lam thế?" Chiêm Khánh Nhân không nhịn được hỏi.
Dương Bách Xuyên cười hềnh hệch, chăm chú nhìn con yêu thú cách bọn họ mười lăm mười sáu mét: "Anh nói đúng, con thú bự trước mắt toàn thân đều là bảo vật đấy."
Tiểu hòa thượng sáp lại gần: "Cậu biết đây là yêu thú gì hả?"
Dương Bách Xuyên gật đầu: "Con yêu thú này tên là trâu lửa một sừng, sức lực cực lớn, tiếng hét vang trời khiến thần hồn run rẩy.
Mọi người cẩn thận cái sừng trên đầu nó.
Nghe nói sừng của nó có thể phóng ra lưỡi đao gió, sức mạnh của lưỡi đao gió còn kinh khủng hơn sức mạnh toàn thân.
Toàn thân da dày thịt béo gần như không có góc chết, rất khó đối phó..."
Dương Bách Xuyên còn chưa nói xong đã bị Chiêm Khánh Nhân ngắt lời: "Gần như không có góc chết? Tức là vẫn có nhược điểm phải không?"
"Đúng vậy, nhược điểm duy nhất của trâu lửa một sừng là đôi mắt của nó, nhưng mắt lại mọc trên đầu, mà đầu của trâu lửa một sừng là bộ phận linh hoạt nhất trên người, vì vậy không dễ đối phó.
Nhưng chỉ cần mọi người phối hợp tốt thì vẫn có phần thắng." Dương Bách Xuyên giải thích.
Chiêm Khánh Nhân trợn mắt: "Ý cậu là muốn giết con trâu lửa một sừng này ư?"
Dương Bách Xuyên cười ha ha: "Tôi đã nói toàn thân trâu lửa một sừng đều là bảo vật mà.
Nếu gặp được sao lại bỏ qua? Nói thật nhé, chỉ cần chúng ta giết con yêu thú này, tôi có thể luyện chế một loại đan dược giúp tu vi của mọi người tiến thêm một bước."
"Thật sao?" Tiểu hòa thượng Liễu Phàm không nhịn được hỏi.
"Thật trăm phần trăm." Dương Bách Xuyên tràn đầy tự tin.
"Được, vậy thì chúng ta xử nó.
Dù sao cũng không phải yêu thú cảnh giới Phá Hư, sáu người chúng ta hợp tác vẫn có phần thắng." Chiêm Khánh Nhân cũng động lòng.
"Thêm tôi nữa!" Trần Trầm Hương nghe Dương Bách Xuyên nói vậy cũng vội vàng lên tiếng.
"Còn có chúng tôi!" Hồ Tiên Nhi liếc nhìn Dương Bách Xuyên, cô ta và Mai Thi Dĩnh cũng bày tỏ thái độ.
Mấy người đều biết đan dược của Dương Bách Xuyên, anh đã tự tin nói về đan dược như thế ắt không lừa mọi người.
Ai cũng hi vọng tu vi tiến thêm một bậc.
Thật ra hiện tại tu vi của mấy người họ đều là Tiên Thiên tầng chín cao cấp, tiến thêm một bậc chính là đại viên mãn, mà cảnh giới đại viên mãn có thể tìm hiểu Hư Cảnh.
Mấy yêu nghiệt này ai mà chẳng muốn lên Hư Cảnh chứ?
Một khi bọn họ thăng cấp lên đại viên mãn sẽ là tồn tại mạnh nhất trong cùng cảnh giới, có thể nói là thiên tài yêu nghiệt được giới võ cổ công nhận.
Trên thực tế, mỗi người bọn họ đều có thực lực và tuyệt chiêu riêng.
Cho nên người kiêu ngạo như Chiêm Khánh Nhân và tiểu hòa thượng mới không sợ Dương Bách Xuyên có cấp bậc Tiên Thiên tầng chín đại viên mãn.
Bởi vì bọn họ có tự tin.
Nếu như bọn họ tiến thêm một bước lên đại viên mãn thì có thể thắng Dương Bách Xuyên.
Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ trong lòng mấy người Chiêm Khánh Nhân, tiểu hòa thượng.
Sức hút của việc thăng cấp đáng để mạo hiểm.
Ở tục giới người ta gọi tâm lý kiểu này là "người chết vì tiền, chim chết vì ăn".
Con người bị cám dỗ bởi tiền tài, còn võ cổ giả và người tu chân là vì theo đuổi tu vi cảnh giới cao hơn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...